Ngày tháng vẫn lặng lẽ trôi qua, yên bình mà bận rộn.
Tô Vân Khanh đã đáp ứng lời hứa với Tiêu Tế, về sau cũng thực hiện được, chỉ là... mỗi lần đều có chút sơ suất.
Ai ai cũng biết, những thắng cảnh mà Tô Vân Khanh mong mỏi được đặt chân đến đều là những nơi tuyệt sắc nức tiếng khắp đại lục Vân Châu. Mà nay con đường Thông Thiên đã được tu bổ, liên thông giữa các đại thế giới càng lúc càng mật thiết, khiến cho người từ bốn phương tám hướng đổ về Vân Châu ngắm cảnh, chen chúc như trẩy hội.
Những thắng địa mỹ lệ kia nay chẳng khác gì #danhlamthắngcảnh thời hiện đại – người đông như kiến.
Tô Vân Khanh quả thật có cùng Tiêu Tế tranh thủ lên đường du ngoạn, nhưng mỗi lần đi đều chẳng được như ý: khi thì giữa đêm khuya bị tiếng động lạ trong khách điếm làm giật mình tỉnh giấc, khi thì đang đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh, bỗng bị một đám tu sĩ từ đâu kéo tới, vây quanh chỉ để xin phương thức liên lạc qua ngọc điệp.
Tô Vân Khanh: "..."
Chính cậu cũng không ngờ, chuyện đuổi theo thần tượng lại có thể du nhập tới cổ đại như này.
Nhưng đã đi đến nơi rồi, cậu cũng khó mà mở miệng phàn nàn điều gì.
Tiêu Tế là người đề xuất chuyện du ngoạn, càng không tiện lên tiếng.
Cứ như vậy, hai chuyến du hành chẳng mấy suôn sẻ, cuối cùng lại trở thành nỗi canh cánh trong lòng Tiêu Tế.
Tiêu Tế không muốn lại khiến Tô Vân Khanh vất vả, nhưng trong lòng vẫn có chút canh cánh khó nguôi, chẳng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-dao-lu-benh-nhuoc-cua-kiem-ton-vo-tinh-dao/2724948/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.