Giọng của thanh niên sau lưng có hơi tủi thân, nhưng động tác lại chẳng tủi thân chút nào.
Đuôi rồng đẩy vạt áo trắng ra rồi lủi vào. Xúc cảm lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến Ninh Tễ nhịn không được mà khẽ cau mày.
Đã lâu rồi Sở Tẫn Tiêu không thể hiện mặt mạnh mẽ của mình trước mặt y. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn tỏ ra yếu ớt ôn hòa khiến Ninh Tễ quên mất hắn là kẻ lớn gan đến độ chỉ mới Kết Đan kỳ đã dám giữ chặt y ở hàn đàm. Làm chuyện này cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Lúc sư tôn đóng băng, không phải là Sở Tẫn Tiêu chưa từng giúp y lau người lần nào. Chỉ là dù nhìn cơ thể ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tim hắn vẫn run rẩy.
Huống chi bây giờ sư tôn đã chấp nhận hắn, loại cảm giác ấy căng đầy trong lòng hắn.
Chỉ cần chạm vào những cảm xúc ấy sẽ tràn ra.
Ninh Tễ không thấy ánh mắt lúc này của Sở Tẫn Tiêu nên không biết tình cảm sâu đậm trong mắt hắn.
Hắn nắm lấy tay sư tôn không cho y cử động.
Đuôi rồng lại không an phận trượt vào quần áo, càng ngày càng quá đáng...
Đuôi mắt Ninh Tễ dần phiếm đỏ. Tuy y không quá bài xích xúc cảm kỳ dị này, chỉ là y có hơi không quen thôi.
Qua hồi lâu, y mới nhịn không được mà rên lên một tiếng.
Sở Tẫn Tiêu bị giữ chặt, đuôi rồng cũng bị kiếm khí ghim lại.
Đốt ngón tay Ninh Tễ có hơi đỏ, lúc này khuôn mặt tuyệt diễm tái nhợt dưới ánh trăng nhập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-doa-hoa-cao-lanh-trong-truyen-van-nguoi-me/1098740/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.