Lý An Nhiên nằm trên sô pha sau khi nhìn kỹ một hồi, dùng thanh âm nũng nịu nói: “Cởi qu@n áo bông bên trong ra hết đi, cả cái quần len nữa, bên ngoài mặc cái áo bông của anh hailà được rồi.
”Thẩm mỹ Lý An Nhiên quả nhiên được di truyền từ mẹ.
Sau khi cởi bỏ cái quần len kia ra Tô Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh rất nhớ quần bông của đời sau.
Cô út lại đeo lên cánh tay bụ bẫm của Tô Cẩn Du đồng hồ nhỏ và dây lưng màu nâu của Lý Ứng Hiếu được cha tặng vào dịp sinh nhật.
Người đẹp vì lụa, cuối cùng cô út cũng hài lòng, ánh mắt yêu thích nhìn Tô Cẩn Du, đứa bé trắng trẻo mũm mĩm, đội trên đầu cái mũ hình nấm rơm, mặc lên bộ tây phục già dặn, cổ áo sơ mi còn nghiêm trang thắt lên một cái nơ, đôi mắt to nhấp nháy, rất đáng yêu.
Ánh mắt cô út và hai đứa con của bà ấy như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Trẻ con đi thi mà thôi, sao lại ăn mặc như đi đám cưới thế này.
” Chú út nãy giờ im lặng bỗng nói một câu.
Cô út trừng mắt, không để ý ông ấy: “Được rồi, bây giờ phải đi luôn hả, không có thời gian ăn bữa sáng à?”“Em đi cản xe lửa lại đi, để chúng ta ăn sáng xong rồi đi.
” Đối với tính cách không mỉa mai sẽ chết của chú út, mấy tháng gần đây Tô Cẩn Du đã quen rồi, nói thật, lúc đầu sẽ bị dọa sợ đó.
Tô Cẩn Du vẫn đang thất thần đã bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-em-trai-nu-chinh-thi-co-gi-sai/463060/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.