"Cố cẩu, tiết vật lý tiếp theo vẫn phải dùng bài thi, tôi cho cậu mượn."
Nói rồi liền cầm lấy bài thi của mình đặt trên bàn của Cố Hành Chu. Thẩm Tùng hất mái tóc trước, "Oh, không cần cảm ơn. Ai có thể chống lại mị lực của tớ chứ?"
Vu Chu từ cửa sau bước vào phòng học, vẻ mặt cạn lời nói: "Tôi đang yên lặng nghe cậu đánh rắm."
"Ah, nếu là đánh rắm trong yên lặng, thì cậu chỉ ngửi được thôi."
Vu Chu ghét bỏ nhìn hắn một cái, "Đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng còn chưa nghe nói Cố ca muốn mượn liền tự mình đem tới."
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn rồi nói với giọng trầm thấp dễ nghe, "Cầm đi, tôi có rồi."
Nói rồi duỗi tay lấy bài thi được sắp xếp ngăn nắp trong hộc bàn ra.
Biết rõ là bài thi rồi.
Không biết còn tưởng văn kiện quân sự bí mật gì.
"Không phải bài thi của cậu mất rồi sao?" Thẩm Tùng duỗi tay lấy bài thi. "Nói, từ đâu có, có phải tiểu Omega nào thấy cậu không có bài thi nên đưa không?
Nói rồi liền cầm bài thi xem một lần, thấy con số 89 cộng thêm 21 liền cười nhạo một cách vô tình.
"Hahahaa, đây là bài thi của ai, nhìn xem còn có thể an ủi chính mình."
Nói rồi còn dự định cho những người xung quanh xem.
Cố Hành Chu dùng ánh mắt lạnh thấu xương liếc Thẩm Tùng, nháy mắt hắn biến thành người câm.
Vu Chu cũng thò đầu qua xem, lắc lắc đầu nói, "Sao mà thi được điểm số này? So với tôi còn tệ hơn."
Nói rồi lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-hao-mon-phao-hoi-o/665708/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.