Họ chạy từ siêu thị đến cửa phòng học khối 11 thì mới dừng bước.
Tạ Ninh khom lưng, chống tay thở dốc.
Cậu không nghĩ tới vóc dáng Minh Dao không cao mà kéo người chạy trốn rất nhanh.
Ngày hè nắng chói chang, lại là buổi trưa, hai người chạy ra một thân mồ hôi.
Nếu không biết hai người trốn ong mật, còn tưởng rằng hai người yêu sớm bị chủ nhiệm giáo dục đuổi bắt.
"Tạ Ninh, cậu có bị cắn không?"
Tạ Ninh thờ phì phò, ngốc lăng lắc lắc đầu: "Không có, cậu sao?"
Minh Dao cũng mệt mỏi không nhẹ, nói chuyện nặng nề: "Tớ cũng không."
Hai người mang theo tiếng thở nặng nề giống như hai con bò già vừa bị bắt đi cày về.
Hai người nhìn nhau một cái, trong khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đối phương thì lập tức cười to.
Bất luận thế nào, hai người cũng coi như hữu kinh vô hiểm bảo vệ được tính mạng.
Ở cách đó không xa nhìn thấy hai người cười tươi như gió xuân, Cố Hành Chu ủ rũ.
Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ không hài lòng, đôi mắt đào hoa dừng ở bàn tay đang giao nhau giữa Tạ Ninh và Minh Dao tựa như nhìn xuyên thấu qua.
Ngày hôm qua đôi bàn tay này còn nắm tay mình nhét đồ vật tới.
"Cố ca, không đi siêu thị à?" Vu Chu thắc mắc nhìn khuôn mặt biến đen của Cố Hành Chu khi quay về.
"Không đi." Nói rồi liền xoay người cùng với đôi chân dài bước lên cầu thang.
Hai người tách nhau ra, Tạ Ninh quay trở về phòng thi.
Môn thi tiếp theo là vật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-hao-mon-phao-hoi-o/665787/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.