Dạ Thừa Ân nghe lời Tang Nguyệt nói thấy cũng không phải không có lý, nhưng lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Thôi được, xuất phát điểm của hoàng hậu là tốt,” Dạ Thừa Ân xoa xoa chiếc nhẫn ngón cái trong tay nhìn Tang Nguyệt, “có điều tối qua nàng rốt cuộc đã bỏ bao nhiêu thuốc vào cho trẫm?”
Tang Nguyệt quay đầu nhìn Hỉ Vân và Lạc Yến một bên: “Các ngươi đã bỏ bao nhiêu?”
Hỉ Vân cúi thấp mắt, nhỏ giọng nói: “Khi nấu canh an thần trong bếp nô tỳ đã bỏ một gói thuốc.”
Lạc Yến cũng cúi thấp mắt nhìn sàn nhà nhỏ giọng nói: “Trên đường nô tỳ đưa canh an thần vào phòng cũng đã bỏ một gói thuốc.”
Mỗi người một gói thuốc, hai người là hai gói thuốc, Dạ Thừa Ân tức đến nỗi đập mạnh xuống bàn.
“Hai gói thuốc! Các ngươi coi trẫm là trâu hay là ngựa?”
Hỉ Vân và Lạc Yến sợ đến mức cùng nhau quỳ xuống: “Hoàng thượng, xin tha tội!”
“Tha tội?” Dạ Thừa Ân hung dữ nhìn chằm chằm ba người đang quỳ dưới đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi có biết, tối qua, trẫm một đêm không ngừng nghỉ, còn Tương quý nhân, bây giờ đều không thể xuống giường hay không!”
Nghe Dạ Thừa Ân nói, Tang Nguyệt suýt xoa, may mà tối qua đã đưa Dạ Thừa Ân đến chỗ Tương quý nhân, nếu không người không xuống giường được chính là nàng rồi.
“Người đâu, lôi hai cung nữ này ra đánh ch.ế.t!”
Tiếng gầm của Dạ Thừa Ân kéo Tang Nguyệt trở về với thực tại.
Đối với Tang Nguyệt mà nói, Hỉ Vân và Lạc Yến tuy có phần không đáng tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-hoang-hau-doc-ac/2806383/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.