Thái tử Tây Chiêu nghe lời Dạ Thừa Ân, không tức giận mà mỉm cười hành lễ.
“Hoàng thượng Đại Dạ, nếu bản Thái tử không lầm, Hoàng hậu vừa nãy nói người bất lực” Thái tử Tây Chiêu lấy tay che miệng cười thầm: “Bản Thái tử có thể thỏa mãn Hoàng hậu…”
Thái tử Tây Chiêu còn chưa nói xong, mặt Dạ Thừa Ân đã đen như đít nồi.
Hắn cúi xuống nhìn chằm chằm Tang Nguyệt trong lòng, hơi thở lạnh lẽo.
“Vừa nãy Hoàng hậu nói trẫm bất lực sao?”
Tang Nguyệt muốn nói “Đúng vậy” nhưng nghĩ đến việc Dạ Thừa Ân vừa vì nàng mà từ chối lời cầu hôn của Thái tử Tây Chiêu, nàng vẫn không nên quá đắc ý, ngộ nhỡ tên nam nhân chó ch.ế.t này đổi ý thì người ch.ế.t sẽ là nàng.
Tang Nguyệt hắng giọng nhìn Thái tử Tây Chiêu, lớn tiếng nói: “Thái tử Tây Chiêu nghe lầm rồi, bổn cung vừa nãy nói là Hoàng thượng chó… là bổn cung bất lực…”
Rất chó!
Đồng tử Dạ Thừa Ân mở lớn, thật muốn một tay bóp ch.ế.t Tang Nguyệt.
Tang Nguyệt phát hiện mình lỡ lời nói ra sự thật, cười gượng giải thích: “Bổn cung vừa nãy nói là Hoàng thượng rất được, là bổn cung nhất thời căng thẳng, lỡ lời, lỡ lời, ha ha…”
Thế này thì tạm được.
Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Thừa Ân mang theo chút hài lòng, khi nhìn lại Thái tử Tây Chiêu thì lạnh đến thấu xương.
“Thái tử Tây Chiêu, ngươi nghe rõ chưa, trẫm… rất được,” Dạ Thừa Ân hôn lên trán Tang Nguyệt: “Trẫm và Hoàng hậu đều mệt rồi, xin phép rời đi trước, các ngươi cứ tiếp tục.”
Nói đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-hoang-hau-doc-ac/2806411/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.