🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cung nhân thấy Tang Nguyệt vào điện đều đứng dậy chuẩn bị hành lễ.

Tang Nguyệt để tránh làm phiền Thái hậu nghỉ ngơi liền vẫy tay ra hiệu mọi người miễn lễ và nói nhỏ.

An ma ma đã lâu ngày theo hầu Thái hậu, tiến lên cúi người hành lễ với Tang Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, Thái hậu không khỏe, nếu có việc gì, xin người hãy trở lại vào ngày khác.”

Tang Nguyệt mỉm cười nói: “An ma ma, bổn cung hôm nay đến đây là để hầu bệnh cho Thái hậu.”

An ma ma nghe vậy hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, trong hậu cung này có rất nhiều nữ tử vì tranh sủng với Hoàng thượng, nói không chừng đây cũng là một kế của Hoàng hậu.

“Hoàng hậu nương nương, việc thô sơ chăm sóc Thái hậu cứ để lão nô làm đi ạ, không dám làm phiền nương nương.”

“Thái hậu là trưởng bối của bổn cung, bổn cung hiếu thảo với trưởng bối vốn là lẽ đương nhiên, không phiền phức gì cả.”

Lúc này, một cung nhân bưng một bát thuốc đã sắc xong chậm rãi bước vào.

“Đưa cho bổn cung!”

Trong lúc nói chuyện, Tang Nguyệt đã từ tay cung nhân nhận lấy khay đựng thuốc đi về phía giường sau bình phong.

An ma ma cũng đi theo Tang Nguyệt vào trong.

Nàng đi đến trước mặt Thái hậu, đặt khay thuốc lên bàn nhỏ trước giường, rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước giường, giọng nói ôn hòa: “Mẫu hậu, nhi thần đút thuốc cho người.”

Thái hậu đang sốt, có chút mơ màng dường như không nghe thấy lời Tang Nguyệt, lẩm bẩm: “Thừa Ân, đừng oán trách mẫu phi của con, cái ch.ế.t của nàng ấy… đầu ta đau quá…”

Thừa Ân? Mẫu phi? ch.ế.t?

Thái hậu này chẳng phải đang sống tốt sao? ch.ế.t chóc gì chứ, xem ra Thái hậu đã sốt đến hồ đồ rồi.

“Mẫu hậu, người chỉ là bị bệnh thôi, không phải ch.ế.t, ngoan ngoãn uống thuốc là sẽ khỏe thôi.”

Nói xong, Tang Nguyệt lấy gối mềm đặt sau lưng Thái hậu kê đầu người lên cao một chút.

Nàng không để ý rằng, lúc nàng dỗ Thái hậu ngoan ngoãn uống thuốc, An ma ma bên cạnh đã lén thở phào nhẹ nhõm.

Ba ngày trôi qua, Tang Nguyệt cũng không rời nửa bước, không thay y phục chăm sóc Thái hậu ba ngày.

Hôm nay cuối cùng Thái hậu cũng khỏi bệnh hoàn toàn.

Mặc dù đã sốt ba ngày, nhưng người cũng không phải hoàn toàn mất tri giác, trong lúc mơ màng người cũng biết là Tang Nguyệt ở bên cạnh chăm sóc.

Nay Thái hậu đã khỏi bệnh liền đứng dậy xuống giường, muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khí.

Tang Nguyệt lập tức hầu hạ Thái hậu thay y phục, rồi dìu Thái hậu đi dạo trong sân nhỏ của Từ Ninh Cung.

Hai người cùng bước ra khỏi phòng, Thái hậu nhìn bầu trời xanh biếc, hít một hơi khí trời trong lành, cảm thấy tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

“Hoàng hậu, mấy ngày nay con thật vất vả vì chăm sóc ai gia rồi.”

Tang Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười: “Có thể chăm sóc Mẫu hậu là phúc khí của nhi thần, không vất vả chút nào.”

“Con bé này,” Thái hậu cầm lấy tay Tang Nguyệt, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Đừng lúc nào cũng đặt tâm tư vào ai gia, nên dành nhiều thời gian hơn cho Hoàng thượng, sinh con nối dõi mới phải…”

Thái hậu còn chưa nói xong, Tang Nguyệt đã đi đến trước mặt Thái hậu hành lễ.

“Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, không thể kết quả cho Hoàng thượng, tự nguyện xin từ bỏ hậu vị, đến Hoàng Long Tự xuất gia tu hành, cầu phúc cho Mẫu hậu, Hoàng thượng và bách tính thiên hạ!”

Lời này vừa thốt ra khiến cả Thái hậu và An ma ma đang ở bên cạnh đều giật mình.

An ma ma vốn nghĩ Tang Nguyệt đến hầu bệnh Thái hậu là để đợi Thái hậu khỏe lại rồi gây áp lực cho Hoàng thượng, bảo Hoàng thượng sủng hạnh Hoàng hậu nhiều hơn, không ngờ Hoàng hậu lại muốn rời hoàng cung để sống thanh bình bên cửa Phật.

Thái hậu cũng kinh ngạc không kém, nhưng suy nghĩ của người lại hoàn toàn khác với An ma ma.

“Hoàng hậu, có phải Hoàng thượng gần đây bắt nạt con không?”

Trong lòng Tang Nguyệt rất muốn nói: “Đúng vậy, hắn không chỉ bắt nạt con, mà còn lén lút đầu độc, sợ con ch.ế.t quá chậm, con bà nó con không đấu lại hắn được nên muốn trốn.”

Nhưng có những lời chỉ có thể mắng cho sướng miệng trong lòng, ngoài mặt lại ngoan ngoãn lắc đầu giải thích.

“Mẫu hậu, nhi thần suy nghĩ các phi tần hậu cung con cái còn ít, nhất định là do nhi thần trước đây làm nhiều chuyện ác nên đã đắc tội thần minh, do đó nhi thần tự nguyện xin đến Hoàng Long Tự chuộc tội, để cầu xin thần minh tha thứ, cho các phi tần hậu cung sớm ngày kết quả cho hoàng gia.”

Để Thái hậu đồng ý cho nàng ra cung, nàng thậm chí còn lôi cả thần minh ra, với sự hiểu biết của nàng về Thái hậu, chỉ cần lôi thần minh ra, chuyện này về cơ bản là đã được quyết định rồi, hơn nữa nàng lại còn chăm sóc Thái hậu ba ngày, Thái hậu nhất định sẽ mềm lòng đồng ý.

Nhưng Thái hậu nghe Tang Nguyệt nói xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói với An ma ma bên cạnh: “Mau mời Hoàng thượng đến đây, nói ai gia có việc quan trọng tìm hắn.”

“Vâng.”

An ma ma gật đầu quay người rời khỏi Từ Ninh Cung, thầm nghĩ vẫn là Hoàng hậu có thủ đoạn, lùi một bước để tiến hai bước, đây chẳng phải là ép Hoàng thượng tối nay phải sủng hạnh nàng sao.

Tang Nguyệt nghe Thái hậu sai người mời Dạ Thừa Ân đến, lập tức lo lắng nói: “Mẫu hậu người đây là?”

Thái hậu lại cầm lấy tay Tang Nguyệt một lần nữa, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, giọng nói ôn hòa: “Ai gia là người từng trải, ai gia đều hiểu, càng yêu sâu đậm thì càng để ý thái độ của đối phương, cũng càng dễ buồn.”

Hiểu? Hiểu cái quỷ gì chứ! Mắt nào thấy nàng yêu Dạ Thừa Ân sâu đậm rồi?

Tang Nguyệt mặt khổ sở, muốn khóc không ra nước mắt: “Mẫu hậu…”

“Con yên tâm, có ai gia ở đây, hôm nay ai gia nhất định sẽ dạy dỗ Hoàng thượng một phen, bảo hắn phải biết trân trọng con.”

Cái gì? Lại còn phải dạy dỗ, không dạy dỗ thì Dạ Thừa Ân đã muốn đầu độc nàng rồi, bây giờ thêm tội danh kích động “mối quan hệ mẹ con” nữa, chẳng phải ch.ế.t nhanh hơn sao.

“Mẫu hậu, vạn vạn lần không được,” nước mắt Tang Nguyệt sắp rơi xuống: “Đừng vì nhi thần mà làm tổn thương mối quan hệ mẹ con giữa người và Hoàng thượng.”

“Cũng không thể vì Hoàng thượng mà làm tổn thương mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng ta!”

Lời này nghe có vẻ có lý, thậm chí khiến Tang Nguyệt có chút cảm động, với phong thái của Thái hậu như vậy, bất kể là ở thời cổ đại hay hiện đại, đều là một người mẹ chồng tuyệt vời.

“Ồ, là trẫm đã làm vướng mắt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của các người  sao?” Ngay khi Thái hậu đang giúp Tang Nguyệt nói chuyện, Dạ Thừa Ân đã cùng An ma ma bước vào sân Từ Ninh Cung.

Tang Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Thừa Ân mặt mày trầm xuống, bước nhanh đến, trong lòng kêu lên “không ổn”, lần này e rằng lại bị tên Hoàng thượng chó má kia hiểu lầm rồi.

Nàng tiến lên một bước nhỏ, hành lễ với Dạ Thừa Ân mỉm cười: “Hoàng thượng hiểu lầm rồi, sao người lại làm vướng mắt thần thiếp và Thái hậu chứ.”

Thái hậu nhìn vẻ sợ hãi giải thích của Hoàng hậu, thầm nghĩ thật là quá nhút nhát, làm sao mà trấn áp được Hoàng thượng.

Liếc Dạ Thừa Ân một cái: “Hoàng nhi, con đừng cả ngày lẫn đêm cứ oan uổng Hoàng hậu.”

Dạ Thừa Ân thấy Thái hậu không vui, giọng nói cũng mềm đi vài phần: “Mẫu hậu, nhi thần không có ý đó, nhi thần vừa nãy chỉ tò mò, hỏi thêm vài câu thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.