“Hoàng thượng, người sao vậy?” Tang Nguyệt mỉm cười nói, “Nếu không có ớt cũng không sao.”
Nói rồi, Tang Nguyệt gắp một miếng cá vào bát.
Suy nghĩ của Dạ Thừa Ân cũng bị giọng nói của Tang Nguyệt kéo về.
“Quả thực, trên thuyền này không có ớt, là trẫm sơ suất rồi.”
Dạ Thừa Ân lặng lẽ ăn hai miếng rau, nhàn nhạt hỏi: “Hoàng hậu còn nhớ đêm chúng ta thành thân, nàng đã khóc vì cảm động khi trẫm chuẩn bị bánh ngọt vị ớt không?”
Bánh ngọt vị ớt? Khẩu vị của nguyên thân này nặng thật!
Tang Nguyệt nặn ra một nụ cười ngượng nghịu: “Thần thiếp nhớ, hì hì…”
Dạ Thừa Ân nghe câu trả lời của Tang Nguyệt, lại tiếp tục hỏi: “Vậy Hoàng hậu còn nhớ đêm giao thừa năm ngoái, nàng tựa vào lòng trẫm nói rằng đợi chúng ta có con, bất kể trai gái đều sẽ dùng chữ ‘Tư’ làm tên không?”
Nam nhân chó má này sao đột nhiên hôm nay cứ muốn nhắc lại chuyện cũ mãi vậy, nhưng cứ chiều theo hắn, hắn vui là được rồi.
“Đương nhiên nhớ rồi, khi đó Hoàng thượng đối xử với thần thiếp thật tốt, thần thiếp rất cảm động.”
Dạ Thừa Ân cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, vẻ mặt không rõ.
“Vậy Hoàng hậu còn nhớ nửa năm trước, nàng tự tay làm cho trẫm một chiếc túi thơm uyên ương, trẫm rất vui mừng, đã sủng hạnh nàng một đêm.”
“Nhớ, nhớ,” Tang Nguyệt gắp một miếng thịt vào bát Dạ Thừa Ân: “Hoàng thượng mau ăn đi, cơm canh nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu.”
Tang Nguyệt bị Dạ Thừa Ân hỏi đến mức có chút bực mình, không muốn tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-hoang-hau-doc-ac/2806435/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.