Lưu Phân còn sống không? 2
Nguyên Đản kêu một tiếng bà Lâm khiến thím Lâm vô cùng vui vẻ.
Chú út Lâm xem mắt thành công nhưng tìm hiểu hai năm rồi vẫn chưa kết hôn, một là vì công việc của hai người đều bận rộn, hai là vì họ cảm thấy không cần vội làm gì.
Thím Lâm chỉ cần anh ấy có đối tượng, chuyện khác không ép anh ấy.
Chờ ở nhà họ Lâm khoảng nửa tiếng thì Vĩnh Bình xách túi vải bố về tới, thằng bé chạy thẳng vào sân, hô to: "Bà nội, nghe thím Lý nói Nguyên Đản bọn họ đến rồi ạ?"
"Đến rồi đến rồi, đang ở đây chờ cháu này."
Thím Lâm cười tủm tỉm nói.
Nguyên Đản ngồi bên cạnh Phong Ánh Nguyệt đứng lên, Phong Ánh Nguyệt cười nhìn Vĩnh Bình đang đứng sững sờ đằng kia, nói với Nguyên Đản: "Đây là anh Vĩnh Bình của con."
"Anh Vĩnh Bình."
Nguyên Đản hơi ngại ngùng.
"Em Nguyên Đản."
Vĩnh Bình cũng rất ngượng.
"Vĩnh Bình, để túi xuống rồi dẫn em Nguyên Đản đi dạo xung quanh hẻm đi, nhưng nhớ là không được ra khỏi hẻm, thằng bé mới tới nên còn chưa quen với nơi này."
"Vâng!"
Vĩnh Bình nhanh chóng để túi xuống, kéo Nguyên Đản đi ra ngoài: "Anh dẫn em đi xem quầy bán quà vặt mới mở trong hẻm chúng ta!"
"Là cái nhắc tới trong thư ạ?"
"Đúng vậy."
Hai đứa ríu rít, thoáng cái đã chạy xa.
"Tụi con nít chơi thân nhanh mà, cháu yên tâm đi."
Thím Lâm cười.
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Cô ngồi thêm một lát rồi mới về thăm mẹ Đường. Bây giờ mẹ Đường đã khỏe hơn một chút, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/2194483/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.