Phong Ánh Nguyệt nghẹn họng khi bị hỏi tới.
Thấy cô đỏ mặt không nói lời nào, mẹ Đường còn tưởng là chưa nghĩ xong, sốt ruột nói: "Không phải lần trước đã đồng ý đi khám bác sĩ rồi sao? Thằng bé không chịu đi à?"
"Đừng vì chút tự tôn này mà không quan tâm tới sức khỏe!"
Chị dâu hai Đường cũng khuyên.
Phong Ánh Nguyệt ho nhẹ một tiếng, nói với hai người: "Cơ thể Văn Sinh tốt lắm ạ, yên tâm đi."
"Thật ư?"
Mẹ Đường vẫn thấy không yên tâm lắm.
Phong Ánh Nguyệt đùn đẩy chuyện này sang cho Đường Văn Sinh: "Thật ạ, không thì mẹ bảo cha đi hỏi thử đi."
"Thôi được rồi." Mẹ Đường gật đầu: "Nếu mẹ hỏi nhiều vài câu là thằng bé lại thấy không vui."
"Em ba hay xấu hổ." Chị dâu hai Đường che miệng cười.
Lại nói chuyện thêm một lát, Nguyên Đản chạy vào, tay phải của nó cầm kẹo gói giấy vàng, tay trái cầm ngựa gỗ nhỏ mà anh hai Đường làm cho, lúc này đang làm ổ trong lòng Phong Ánh Nguyệt, vừa ăn kẹo vừa nghe bọn họ nói chuyện.
Phong Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn Nguyên Đản ngoan ngoãn vâng lời, sau đó nói với mẹ Đường: "Mẹ ơi, để Nguyên Đản ở quê mãi cũng không được, sau này muốn đi học thì trường tiểu học trên huyện vẫn tốt hơn, con muốn đón nó lên ở chung."
Sợ mẹ Đường và chị dâu hai Đường hiểu lầm là cô chê bọn họ chăm không khéo, cô còn nói thêm một câu.
"Quan hệ giữa thằng bé này và Văn Sinh không thể thế này mãi được, sau này sống với nhau hằng ngày cũng dễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/2195085/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.