"Đường nương tử, măng ngươi xào nhìn đẹp mắt quá." Màu sắc mê người, bên ngoài trắng trẻo bên trong lộ chút sắc hồng, Văn Kỳ Lân thèm thuồng nhìn chằm chằm đồ ăn trong nồi.
"Đó là do nương ta nấu nên cái gì cũng đặc biệt." Cố Chu tiểu tham ăn này lôi kéo tiểu Ca nhi đang mơ màng ngủ chạy tới.
Trong giọng nói thập phần đắc ý.
"Đại ca ngươi đâu?"
Cố Chu cười tủm tỉm nói, "Tiểu Bạch bị nhánh cây cắt cho bị thương, ca đang băng bó cho nó."
Tiểu Bạch sẽ bị nhánh cây làm cho bị thương? Đường Ninh Ninh nghĩ tới nam nhân áo đen trong núi kia, hơi hơi híp mắt.
"Nương... ôm một cái ..."
Tiểu Ca Nhi một bộ dáng ngủ mơ, ánh mắt ngây thơ nhìn nàng, đặc biệt đáng yêu.
Đường Ninh Ninh đem người bế lên, hôn một cái.
"Ngoan, ngồi ở trên ghế, nương đi xào Ma Dụ cho ngươi ăn."
Tiểu Ca nhi mới vừa tỉnh, nháo nói, "Không..."
Ngoan ngoãn đi, hắn còn muốn ăn cơm.
Văn Kỳ Lân lộ ra gương mặt tươi cười quỷ dị, "Tiểu Ca Nhi, ca ca ôm."
"Ca ca hư!"
Văn Kỳ Lân "..."
" Ta nơi nào hư?" Cố Chu ngẩng đầu nhỏ.
Ca ca này rõ ràng thích ăn giống hắn.
Thực tốt.
"Ca ca tham ăn, cùng ca ca giống nhau." tiểu Ca nhi nói dẫn tới mọi người cười ha ha.
Đường Ninh Ninh nhìn một lớn một nhỏ mặt đen thui.
Nhịn xuống cảm giác muốn cười, đem tiểu Ca nhi cho Cố Yên ôm.
"Nương đi xào rau, để tỷ tỷ ôm ngươi một lát."
Ma Dụ mà ăn với ớt cay thì mới đã, đáng tiếc ớt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-me-ke-doc-ac-cua-bon-vai-ac/2462859/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.