Diệp Phạm ngơ ngẩn.
Cô nhìn khuôn mặt Đô Đô, phát hiện Đô Đô không vui.
Diệp Phạm nói khẽ: "Con chờ mẹ chút."
Đô Đô ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Phạm quay đầu, nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu. Vừa nãy cô giảng cho em những yếu điểm rồi, giờ em luyện thử đi."
Nghiêm Tiểu Tiểu: "Dạ, cô Diệp."
Diệp Phạm ôm Đô Đô, đi đến chỗ khác. Chỗ này không có ai, rất yên tĩnh.
Diệp Phạm thả Đô Đô xuống, cô ngồi xổm nhìn mắt Đô Đô con.
"Con nói với mẹ. Con bị làm sao?"
Đô Đô nhìn Diệp Phạm, đôi mắt to tròn cụp xuống.
Bé hít hít mũi, giọng sữa trở nên hơi ấm ức.
"Mẹ bị người khác cướp đi."
Diệp Phạm không ngờ do nguyên nhân này.
Vừa nãy cô chuyên tâm dạy Nghiêm Tiểu Tiểu đánh đàn, quên nói chuyện với Đô Đô.
Đô Đô nhạy cảm hơn đứa trẻ bình thường nên bé luôn có cảm giác bất an.
Giọng Diệp Phạm đầy áy náy: "Do mẹ sai."
Diệp Phạm đỡ bả vai Đô Đô, nói khẽ: "Vừa nãy mẹ dạy chị gái đánh đàn, không để ý đến con."
"Con tha thứ cho mẹ được không?"
Đô Đô mân mê miệng, nghiêm túc nhấn mạnh: "Mẹ không sai."
"Do mẹ quá tốt nên mọi người mới thích mẹ."
Diệp Phạm nhéo gương mặt mềm mại của Đô Đô, cảm thấy trái tim bị bảo bối này hòa tan.
Cơ thể mập mạp của Đô Đô bổ nhào vào ngực Diệp Phạm. Gương mặt đầy thịt cọ vào Diệp Phạm.
Bé nói khẽ một câu.
"Con thích mẹ nhất."
Diệp Phạm ôm Đô Đô, tiếp tục nói: "Vừa nãy mẹ chỉ đang dạy chị gái đánh đàn thôi, con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/1596229/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.