Đô Đô cười, tiếng cười ngây thơ vang lên trong ô tô.
Bé nghiêng cái đầu nhỏ một chút: "Thúc thúc thật tốt, Đô Đô thật sự rất thích thúc thúc a."
Nhưng một giây sau, Đô Đô đột nhiên nghĩ đến cái gì, phi thường nghiêm túc lắc đầu.
"Nhưng mà, may mắn của thúc thúc, Đô Đô không thể lấy đi."
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đều sững sờ. Bọn họ đều không rõ Đô Đô vì sao lại nói như vậy. Diệp Phạm nhìn chằm chằm tiểu bảo bối cô yêu nhất, cô thậm chí đã quên tay Hạ Hàn còn đặt trên tay cô.
Ánh mắt Hạ Hàn hơi lướt qua tay của mình, khoé môi bất động thanh sắc hiện lên mỉm cười. Anh vô thức nắm chặt hơn, có thể cảm giác được tay của cô ấm áp.
Xe ở trong bóng đêm càng thêm thâm trầm, một vầng trăng sáng treo cao, sáng loáng mà chiếu tới.
Một nhà ba người ở trong video, không khí nhỏ bé ấm áp.
Hạ Hàn ôn nhu mở miệng, hỏi thăm Đô Đô: "Tại sao?"
Diệp Phạm không nói chuyện, chỉ là nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp Đô Đô. Con mắt bé lóe sáng như sao, tay nhỏ của bé xiết chặt, giống quả cầu nhỏ màu trắng.
"Thúc thúc phải chống lại người xấu, phải có rất rất nhiều may mắn mới có thể." Suy nghĩ của trẻ con chỉ còn dừng lại ở trong phim ảnh.
Mấy ngày trước, lúc Đô Đô xem TV, thấy được phim mà Hạ Hàn đóng mấy năm trước.
Hạ Hàn diễn vai một thích khách giang hồ, ánh mắt sắc bén, khí chất băng lãnh, võ công cao cường. Thích khách luôn phải trải qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/1596298/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.