Diệp Phạm lấy lại bình tĩnh, đem cảm xúc vừa rồi đè xuống.
Ánh mắt của Hạ Hàn dừng lại ở trên người Diệp Phạm, anh cười như không cười nhìn Diệp Phạm.
Áo khoác của Hạ Hàn mở ra, lộ ra áo sơmi màu đậm bên trong. Thần sắc anh nhàn nhạt, mặc vào loại quần áo có màu sắc như vậy càng lộ ra khí chất lạnh lẽo của anh.
Đối diện với con mắt của Hạ Hàn, Diệp Phạm luôn cảm thấy Hạ Hàn sẽ phát giác ra điều gì.
Nhưng cô biết đây chẳng qua chỉ là ảo giác của cô.
Khóe miệng Hạ Hàn hiện lên một ý cười mơ hồ, anh vỗ nhẹ ghế sa lon.
"Không định lại đây ngồi sao?"
Anh làm ra những động tác này một cách tự nhiên, giống như hiện tại anh không phải là một người khách. Diệp Phạm vừa muốn đi qua, nhìn thấy Hạ Hàn như vậy, bước chân dừng một chút.
Hạ Hàn là đem nơi này xem như nhà của anh sao? Mà Đô Đô cũng không có phát hiện cái gì không đúng, giống như ngày thường, vẫn như cũ đi theo Hạ Hàn. Hạ Hàn làm cái gì, bé liền làm theo cái đó.
Đô Đô nhìn Hạ Hàn vỗ vỗ ghế sô pha, bé cũng học theo. Bé duỗi ra tay mập mạp, vỗ mấy lần vị trí giữa bé cùng Hạ Hàn.
"Mẹ, lại đây ngồi."
Diệp Phạm ở trong lòng thở dài một hơi, đây rốt cuộc tính tình huống gì. Diệp Phạm cất bước đi tới bên cạnh ghế sô pha. Cô không ngồi ở đây bên cạnh hai người, cô lựa chọn ngồi ở trên ghế sa lon phía đối diện.
"Đô Đô tới đây." Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/1596301/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.