Đô Đô gật đầu, bé kìm nén nước mắt, cố gắng kiên cường.
Y tá rút máu của Đô Đô, Hạ Hàn có thể cảm giác được bàn tay nhỏ bé của bé siết chặt, toàn bộ thân thể nhỏ đều nằm sấp bám chặt trên người mình, rất sợ hãi. Y tá rời đi, Đô Đô lập tức đau đến khóc lên, bỗng nhiên chui vào trong ngực Hạ Hàn: "Đau đau."
Thanh âm của Đô Đô mơ hồ không rõ, cục bột nhỏ trĩu nặng treo ở trên thân Hạ Hàn, quá chú tâm ỷ lại anh. Hạ Hàn ôm lấy thân thể nóng hầm hập của Đô Đô, an ủi tâm tình của bé.
"Đô Đô rất ngoan."
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, cửa phòng bệnh lập tức bị mở ra. Người đại diện Quan Duệ đi đến, anh ta kéo cửa, đi đến trước mặt Hạ Hàn bọn họ. Ảnh đế lạnh lẽo đạm mạc từ trước đến nay, trong tay đang ôm một đứa bé.
Đô Đô treo ở trên thân Hạ Hàn, tựa hồ rất dính anh. Mà Hạ Hàn cũng tùy ý động tác của Đô Đô, đáy mắt đầy cưng chiều. Ngoài ý muốn chính là, cảm giác như vậy lại không chút nào không hài hòa. Quan Duệ sửng sốt vài giây, đây đại khái là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một mặt mềm mại này của ông chủ nhà mình.
Dù sao, trong mắt người của phòng làm việc, Hạ Hàn có dáng vẻ lạnh lùng mới là bình thường. Mà anh lại vì đứa bé trước mắt này phá lệ ôn nhu nhiều lần. Ánh mắt Hạ Hàn thản nhiên, nhìn lại. Anh biết mục đích Quan Duệ tìm anh. Hạ Hàn mở miệng, thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/1596305/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.