Sáng sớm, ánh mặt trời dần lên, thời điểm tia nắng đầu tiên chiếu vào gian phòng, bên ngoài hơi mỏng sương mù đã tản, phá lệ tĩnh mịch.
Diệp Phạm ngủ ở gần cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt của cô, có chút chói mắt.
Lông mi Diệp Phạm chớp chớp, chậm rãi mở mắt, đáy mắt còn mang theo điểm mờ mịt. Diệp Phạm nghiêng đầu, phát hiện cái trán của mình truyền đến xúc cảm.
Chẳng biết từ lúc nào, trán của cô cùng Hạ Hàn chạm vào nhau, khoảng cách giữa hai người cơ hồ như không còn.
Hô hấp của Hạ Hàn giống như gần ngay trước mắt, khí tức của bọn họ gần sát lẫn nhau. Diệp Phạm bỗng nhiên khẽ giật mình, muốn trước khi Hạ Hàn tỉnh lại lui về.
Một giây sau, Hạ Hàn vẫn đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra. Ánh mắt của hai người chạm nhau.
Hạ Hàn đối diện với con mắt của Diệp Phạm, tia khẩn trương trong đáy mắt của Diệp Phạm bị nhìn không sót một cái gì, cô vô thức chớp chớp mắt, lông mi của cô phảng phất như đang gãi ngứa trong lòng của anh.
Ánh mắt của Hạ Hàn có chút mờ mịt, nhưng anh rất nhanh liền tỉnh táo lại. Hạ Hàn trầm thấp cười một tiếng, bởi vì vừa tỉnh lại, thanh âm của anh mang theo một tia khàn khàn.
"Sớm, Diệp Phạm."
Ngũ quan của Hạ Hàn thâm thúy, mặt mũi anh tuấn, khí chất vốn lạnh lẽo bỗng nhiên tản đi, ý cười trong đáy mắt trở nên rõ ràng.
Diệp Phạm không khỏi lui về sau một chút, trong nháy mắt cùng Hạ Hàn kéo dài khoảng cách.
Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/1596357/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.