Hoắc Kỳ muốn nói gì đó, cảm xúc đã được hắn điều chỉnh tốt hiện giờ hoàn toàn sụp đổ không còn manh giáp. Đốt ngón tay bị nam nhân siết chặt thả lỏng, dường như sắp giận đến bật cười.
Cả đêm trôi qua, Hứa Tây lại khôi phục tinh thần khi trước, chỉ còn mình Ma Tôn chịu tra tấn dày vò.
Đặc biệt, càng về sau, tuy thiếu niên đã ngủ nhưng đầu gối lại cọ tới cọ lui, dù Ma Tôn nhẫn nại dịch sang bên cạnh, tránh đi nhưng một lúc sau, thiếu niên sẽ lại dính lên. Cuối cùng, Ma Tôn thật sự không thể nhịn nổi nữa, hắn tự tiện đòi lấy chút thù lao.
Khi đó Hứa Tây nửa tỉnh nửa mê, nhột nhạo đau nhói rõ ràng, còn biết cau mày giơ tay đẩy hắn ra rồi mới tiếp tục ngủ.
Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên rúc vào ngăn tủ, thậm chí vì rướn eo lên nên gót chân tròn trịa cũng hơi nhón.
Trong mắt Ma Tôn, động tác hoảng loạn nho nhỏ của thiếu niên thật đáng yêu.
Giận sao nổi.
Lục lọi ngăn tủ hồi lâu, Hứa Tây đã sớm tìm được thuốc trị thương nhưng cậu vẫn nắm chặt bình sứ trong tay, chống khủy tay lên ngăn tủ như cũ, không dám chui đầu ra.
Hứa Tây lẳng lặng làm một con rùa đen rụt cổ, vậy mà mãi không thấy động tĩnh sau lưng. Đương lúc cậu cho rằng kiên nhẫn của Ma Tôn đã cạn, cả người Hứa Tây đột nhiên được ôm lấy, giống như nhổ củ cải mà nhấc người từ tủ gỗ ra. Thân hình bay lên không trung, Hứa Tây sợ tới mức suýt nữa không cầm nổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-meo-nho-bi-ma-ton-nuoi-duong/526018/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.