Hứa Tây không biết bản thân lại trêu chọc gì tới vị phản diện ác độc này, hắn không định khiến cậu chết no đấy chứ.
Tóm lại, sau khi Hứa Tây từ chối linh quả Ma Tôn đưa đến, khí tức vốn tương đối ổn định xung quanh hắn đột nhiên trầm xuống. Nam nhân hờ hững đứng dậy, tùy ý phất tay lệnh cho người thu dọn cái bàn, nửa ánh mắt cũng chẳng thèm vứt cho Hứa Tây.
Ma Tôn đạt tới cảnh giới này rồi đương nhiên không cần ăn ngủ, Hoắc Kỳ thay quần áo, mặc lên một bộ y phục đơn giản rồi ngồi xuống nơi thiền định trước đó, dáng vẻ như muốn thâu đêm.
Thấy đối phương không thèm để ý tới mình, Hứa Tây cực kì mừng rỡ.
Mèo trắng ăn no thỏa mãn lăn lộn trên thảm liếm móng vuốt, thỉnh thoảng ngó qua thần sắc của Ma Tôn một chút.
Người hầu thu dọn xong bèn rời đi, cửa lớn tẩm điện khép lại, trong phòng cuối cùng chỉ còn một người một mèo.
Sắc trời đã tối đen.
Ban ngày Hứa Tây không ngủ, lúc này nhàm chán nằm bò ra đất, chưa tới mười lăm phút đã ngáp ngắn ngáp dài, cái đầu xù xù cũng đong đưa. Nhìn về phía Ma Tôn, vòng eo dối phương thẳng thắp, hai mắt nhắm nhẹ, duy trì một tư thế như cũ, chẳng xê dịch chút nào.
Cũng không có ý muốn đuổi cậu đi.
Hứa Tây nghĩ thầm.
Hiện giờ cậu mới bất giác nhận ra, câu nói “Ngươi có thể ở lại” buổi sáng nghĩa là cậu có thể ở lại tẩm điện này nhỉ?
Hứa Tây chớp mắt.
Tuy rằng mỗi ngày đều ngủ cạnh phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-meo-nho-bi-ma-ton-nuoi-duong/526056/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.