Editor: Chú dê nhỏ (@diepanhd217)
Kỳ Minh cố tỏ ra mình ổn, nhưng sâu trong lòng là nỗi sợ bao la như biển rộng.
May mà anh là ảnh đế, mấy chuyện này cũng easy thoi.
Thật ra, chân Kỳ Minh nhũn đến độ không đi nổi gòi...!
Cũng may đương lúc không biết làm sao, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên giải vây cho anh.
Kỳ Minh nhìn cũng không thèm nhìn xem ai gọi, trực tiếp nghe.
Giọng nói của Tống Côn Ngạn truyền đến qua đầu dây bên kia, ngữ điệu đầy tính uy quyền như ra lệnh:
"Ra đây."
"Anh ở đâu?"
Kỳ Minh liếc Tống Côn Lãng một cái, thà gặp Tống Côn Ngạn còn hơn play ở nhà một mình với quỷ.
"Cửa."
"Tôi ra bây giờ đây."
Kỳ Minh cúp máy, xoay người ra ngoài.
Cũng may anh giỏi che giấu, chỉ nhìn dáng vẻ thì không nhận ra anh vội vã thế nào.
_________
Một chiếc Maybach đậu trước cửa biệt thự.
Tống Côn Ngạn ngồi trên ghế lái, vẻ mặt lạnh lùng.
Tống Côn Ngạn nhìn thấy Kỳ Minh từ xa đi tới, híp híp mắt, nhấn còi xe.
Kỳ Minh lập tức nhìn sang, tiến lên vài bước, mở cửa xe ngồi vào.
Kỳ Minh cố ý giữ khoảng cách với Tống Côn Ngạn, không ngồi ghế phó lái mà chọn ngồi ghế sau.
Anh vừa thắt đai an toàn, chưa kịp thở một hơi, ngẩng đầu nhìn lên thì đụng ngay ánh mắt rét lạnh căm căm của Tống Côn Lãng phản chiếu qua gương chiếu hậu.
Vê lờ! Tống Côn Lãng lên xe lúc nào vậy!
Kỳ Minh không dám đối diện với Tống Côn Lãng, lập tức cúi đầu, giả vờ như tui cái gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nam-phu-thu-tiet-doc-ac/534431/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.