Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Mỗi khi Thẩm Cố Dung cảm thấy y đã đủ mất mặt lắm rồi, sẽ luôn xảy ra chuyện gì đó khiến y càng mất mặt hơn, đánh cho y không kịp trở tay.
Xấu hổ.
Khắp phi lư chưa từng xấu hổ đến vậy, ngay cả Ngu Tinh Hà ngày thường hoạt bát sôi nổi giờ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tam Thủy vẫn cung kính nói: "Mấy ngày trước đệ tử nhận lệnh của Chưởng giáo, tiện đường mang theo linh dược sư thúc đã nghiên cứu chế tạo xong từ Nhàn Vân Thành về, trên đường vướng việc truy lùng thủy quỷ Động Đình nên đến trễ một ngày, mong sư tôn trách phạt."
Thẩm Cố Dung nói ngươi cút.
Mục Trích rũ mắt nhìn y một cái, không hé răng.
Bên chân Thẩm Cố Dung là bánh gạo nếp y làm rơi, vừa rồi y còn lăn lộn tưng bừng, trên lông tơ ở má dính một hạt mè, dáng vẻ ngây thơ chất phác, cùng Thánh quân thanh lãnh trong hiểu biết của bọn họ hoàn toàn bất đồng.
Vẻ mặt y tràn đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc, chỉ muốn nhảy khỏi cửa sổ, đâm đầu xuống hồ chết quách đi cho xong.
Đám người Tru Tà phản ứng đầu tiên, vội tiến lên đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Ôn Lưu Băng: "Đại nhân ơi, đại nhân à, kia chỉ là một con linh sủng, ngài nhận sai rồi! Chúng ta vẫn nên rời thuyền trước đi!"
Ôn Lưu Băng đầu nặng chân nhẹ, tư duy đã không thể xê dịch.
Hiện tại hắn chỉ một lòng một dạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/251334/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.