Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Mục Trích đả tọa trên nóc linh thuyền một đêm, Thanh Ngọc thì hóa thành một tiểu hồ ly bé xinh, nằm chổng vó phơi lông cả đêm.
Rạng sáng hôm sau, Mục Trích bỗng mở to mắt, Thanh Ngọc còn chưa kịp phản ứng, hắn đã biến mất trên nóc thuyền.
Trong căn phòng duy nhất, Mục Trích thoáng cái xuất hiện bên giường, mau lẹ duỗi tay ôm Thẩm Cố Dung ngủ đến lăn từ trên giường xuống đất vào lòng, ngăn y suýt nữa lăn xuống.
Mặc kệ bị ngã từ trên giường, Thẩm Cố Dung vẫn không tim không phổi ngủ ngon như cũ, còn vì ngửi được mùi hương quen thuộc quanh mình mà ậm ờ nói mê: "Mục Trích......"
Tay vòng qua eo y của Mục Trích đột nhiên cứng đờ, đầu quả tim tựa như bị cào nhẹ, mềm đến mức trái tim hắn bắt đầu tê dại.
Nhẹ tay nhẹ chân ôm Thẩm Cố Dung đặt lên giường, Mục Trích vỗ vỗ ngực, mờ mịt đứng tại chỗ ngẩn người hồi lâu, mới mất hồn mất vía rời đi.
Trên nóc linh thuyền, Thanh Ngọc đã tỉnh táo dựa vào một bên, chín chiếc đuôi mềm mại bị gió thổi hơi rung rinh.
Hắn nhìn dáng vẻ thất thần của Mục Trích, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi lại làm sao vậy?"
Mục Trích không kiên nhẫn nhíu mày: "Lo chuyện ngủ của ngươi đi, bớt quản chuyện của ta."
Thanh Ngọc bĩu môi, đành phải tiếp tục phơi lông.
Có điều suy nghĩ của người tên Mục Trích này cũng kỳ quái, hắn vừa mới nói Thanh Ngọc đừng động đến chuyện của mình, một lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/251461/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.