Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Mục Trích lao sang phòng Lâm Thúc Hòa cách vách, vội la lên: "Lục sư bá!"
Lâm Thúc Hòa đã nằm xuống, rèm châu khép lại, màn giường rủ xuống, hai người gỗ làm tròn chức trách canh giữ ngoài cửa, không cho Mục Trích đi vào.
Lâm Thúc Hòa dựa nửa người lên gối mềm, mái tóc xõa ra, ngón tay nhẹ gõ lên kính thủy tinh, nhàn nhạt nói: "Ồn ào. Được, giải."
Mục Trích không nghi ngờ hắn, vội vàng chạy về phòng.
Dược đã được giải, Thẩm Cố Dung cũng không còn cười như điên không ngớt nữa, nhưng mà.....
Mục Trích thử đi lên trước: "Sư tôn?"
Thẩm Cố Dung trên giường quay lưng về phía hắn, hơi nghiêng đầu, hai hàng lệ chảy xuống như hạt châu, ướt đẫm khuôn mặt.
Y không ngừng rơi lệ, nức nở nói: "Đi...... Đi tìm Lâm Thúc Hòa."
Mục Trích: "......."
Mục Trích lại lần nữa vọt sang: "Lục sư bá! Đôi mắt của sư tôn ta vốn đã bị tổn hại, không chịu nổi kiểu khóc này, mong ngài hạ thủ lưu tình!"
Lâm Thúc Hòa "Chậc" một tiếng, nói: "Đôi mắt y chưa từng bị thương, sợ cái gì?"
Mục Trích sửng sốt, chưa từng bị thương? Vậy vì sao mắt lại mù?
Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm truy cứu chuyện này, Mục Trích nói: "Nhưng làm như vậy rất dễ tổn hại tinh thần......."
Lâm Thúc Hòa nhỏ giọng nói: "Thật là yếu ớt —— Được rồi, trở về đi."
Mục Trích cảnh giác hỏi: "Sư bá sẽ không tiếp tục hạ thứ dược kỳ quái gì nữa chứ?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/251465/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.