Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Mục Trích...... Mục Trích đùng cái đỏ mặt, nước mắt bỗng ngừng rơi.
Thẩm Cố Dung nhoài người lên, cười nói: "Trước kia ta đã nói với ngươi, ta cần suy nghĩ một chút, hiện tại ta đã nghĩ kỹ rồi."
Mục Trích ngơ ngác nhìn y: "Nhưng mà...... không phải còn chưa qua nửa tháng sao?"
Thẩm Cố Dung nhướng mày: "Nhưng giờ ta đã nghĩ kỹ rồi."
Mục Trích hơi sợ sệt, lo y sẽ nói ra đáp án bản thân không muốn nghe, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sư tôn...... suy nghĩ một chút nữa đi, ta không vội."
Thật ra hắn rất sốt ruột, gấp đến độ hận không thể ngay lập tức nghe được đán án của Thẩm Cố Dung, nhưng lại sợ Thẩm Cố Dung giống như vừa rồi không chút do dự vứt bỏ hắn.
Thẩm Cố Dung có vẻ đã nhìn ra hắn đang lo lắng cái gì, câu môi cười cười, trực tiếp giữ bả vai Mục Trích, ấn hắn lên giường, mái tóc bạc rũ xuống từ trên vai, rơi lên sườn mặt Mục Trích, câu hồn đến nỗi trái tim Mục Trích bắt đầu kinh hoàng.
Hắn khô khốc nói: "Sư, sư tôn......"
Thẩm Cố Dung vươn tay vén lọn tóc bạc rũ xuống ra sau mang tai, nhàn nhạt nói: "Ta cho rằng ngươi đã biết đáp án."
Mục Trích cứng đờ người nhìn y.
Thẩm Cố Dung dùng hành động thực tế chứng minh đáp án của chính mình.
Y cúi người xuống, che phủ đôi môi, trao cho Mục Trích một cái hôn triền miên.
Mục Trích bị y hôn đến thần hồn điên đảo, chỉ biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/251626/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.