Khoảnh khắc đó Phó Viễn Xuyên thậm chí còn tưởng bản thân hoa mắt. Anh tận mắt nhìn thấy người cá nhỏ nằm vào giường vỏ sò, sao cậu lại xuất hiện ở đây được?
Phó Viễn Xuyên nhíu mày lại, bảo sao người cá nhỏ lúc đầu có nói thế nào cũng nhất quyết đòi đi theo, cuối cùng lại đột nhiên thay đổi thái độ. Hóa ra đã sớm nghĩ ra cách khác rồi sao?
"Cá nhỏ?".
Quân Thanh Dư nằm trong túi áo vờ như không nghe không thấy gì hết. Đương nhiên cậu biết bản thân không trốn được bao lâu, chắc chắn sẽ bị Phó Viễn Xuyên phát hiện. Nhưng đi cũng đi rồi, xe đi được nửa đường đâu thể quay đầu. Huống chi giờ đã đến nơi, Phó Viễn Xuyên càng không thể túm cậu mang về nhà được nữa.
"Bên trong không bí bách sao?".
Quân Thanh Dư lật người một cái, không bí bách gì hết, chất lượng quần áo rất tốt, khả năng thông khí rất tốt.
"Ra ngoài nào".
"Y da~", anh cứ bận việc của anh đi, tôi ở trong này đợi, hứa sẽ ngoan, sẽ không làm gì hết.
"Mi không ra là ta mang mi về đấy".
"Ta!", Quân Thanh Dư vội ngồi dậy, thò đầu ra từ khe hở miệng túi.
Anh sẽ không mang tôi về thật chứ?
Phó Viễn Xuyên định mang người cá nhỏ về thật.
Dù sao nơi này quá nguy hiểm, không chỉ mối đe dọa từ bên ngoài, mà một khi anh bị ảnh hưởng, nếu tinh thần lực bạo loạn, rất có khả năng sẽ mất đi lí trí. Đến lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra, không ai biết trước được, ngay chính bản thân anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/411279/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.