Ta thức trắng cả đêm... Kể chuyện cổ tích đến khuya, Lăng Thanh Vân vẫn cứ hỏi "sau đó thì sao", ta tức đến mức thầm chửi loạn lên: Sau này không bao giờ ngủ cùng hắn.
Phi, là nằm mới đúng...
Ngày hôm sau, mắt ta thâm một mảng to đùng, ta còn phải tham dự một lễ nữa, tiếp tục bàn bạc chủ đề dang dở ngày hôm qua.
Đúng như ta dự liệu, khi Thành chủ Tây Hà đưa ra đề xuất hạn chế nhập khẩu quặng sắt, tỷ tỷ đã mở miệng đỡ lời.
"Người xưa vẫn nói, nhân vô tín bất lập (1),các ngươi muốn thay đổi cung ứng, tốt xấu cũng nên báo trước một tiếng," Giọng An Ngọc Noãn dễ nghe nhưng rất trầm, dường như mang theo một chút hàn ý, "Muốn dừng thì dừng, muốn tiếp thì tiếp, sau này còn ai dám giao dịch với các ngươi?"
(1) Nhân vô tín bất lập: Người không giữ chữ tín thì sẽ không có chỗ đứng trong xã hội. Tây Hà là tiểu quốc thuộc phạm vi thế lực của An thị, nghe thấy An Ngọc Noãn lên tiếng cũng không dám phản bác, chỉ nói: "An quốc chủ lượng thứ, khu mỏ nhà ta mấy ngày trước bị ngập nước, muốn khai thác trở lại, có lẽ phải đợi một thời gian." An Ngọc Noãn cười lạnh, đáp: "Bây giờ ngươi không còn hàng tồn sao? Trước tiên bán hàng tồn, bán hết thì nghĩ chuyện sửa chữa hầm cũng được." Vài quý tộc nhỏ thân cận An Lăng phía dưới cũng đứng bên ngoài cổ vũ: "Đúng đó, nói dứt thì dứt, chẳng phải là lừa gạt bá tánh một thành sao?" Thấy gió sắp đảo về hướng Lăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-sap-bi-vai-phan-dien-giet-chet/2708151/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.