Ta mặc niệm xong, không tự chủ được mà nín thở, chỉ chờ bóng ma tử thần giáng xuống.
Nhưng mà, chờ rất lâu, ta vẫn cảm thấy nếu bản thân không hít một hơi, thì không phải bị chém chết mà là bị ngạt chết...
Ta hơi hé mi ngước lên một chút, cảnh tượng trước mắt cực kỳ kinh dị:
Người đàn ông giơ cao trường đao, nhưng cả người như phản trọng lực, bị đông cứng trên không trung, đôi mắt trợn to, miệng há hốc.
Sau đó ta mới thấy rõ, một thanh trường kiếm đâm thủng ngực hắn, chính thanh kiếm này treo hắn giữa không trung.
Tiếng cắt máu thịt trầm trầm đục đục, trường kiếm rút về phía sau, người đàn ông tàn tật kia ngã xuống mặt đất, máu dưới thân hắn lan ra.
Phía sau xuất hiện một gương mặt quen thuộc, hắn mặc đồ đen, chậm rãi thu kiếm.
Trong nhất thời ta vừa muốn cười vừa muốn khóc, tên khốn nạn vô tâm này cuối cùng cũng tới, hù chết ông đây biết không.
Lăng Thanh Vân dùng mũi kiếm chọt chọt người đàn ông trên mặt đất, phát hiện đã tắt thở, trên mặt mới lộ ra biểu cảm tiếc nuối. Ngẫm nghĩ một lúc lại lấy lệnh bài của hắn, gói lại, cho vào trong ngực.
Sau đó hắn đi về phía ta, làm động tác ngồi xổm, tựa hồ đang muốn xem xét chân ta một chút.
Nhưng ta đã nhiều năm ế bằng thực lực, cắn răng nhịn đau, vịn vai hắn đứng lên, nhe răng cười nhìn hắn: "Không sao, chỉ bị thương ngoài da."
Đây là tật xấu của ta, Tiểu Vương cũng nói, nếu ta không biết yếu đuối, cả đời còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-sap-bi-vai-phan-dien-giet-chet/2708158/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.