Ta quơ tay múa chân trong bóng tối rất lâu mới rơi xuống đất, bùm một tiếng.
Rất đau, nhưng không ảnh hưởng đến xương cốt, ta thử đưa tay sờ xuống bên dưới, hình như có thứ gì đó giống như rơm rạ linh tinh.
Ta gọi tên Hồng Trọng, quờ quạng khắp nơi, hình như nàng ta cảm nhận được, đưa tay cho ta, ta thử vỗ vỗ vài cái vào cánh tay nàng ta, thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, may là vẫn chưa gãy.
Bọn ta dựa vào nhau, một lúc sau, đôi mắt mới thích nghi được với bóng tối. Ta phát hiện, đây là một địa lao.
Cũng hợp lý, không phải ban đầu đã nói Hồng Diệp sơn trang vốn dĩ chính là một ngục giam trên đảo được cải tạo lại sao.
Không gian địa lao không tính là nhỏ, nhưng trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, góc tường chất một đống rơm rạ và sợi bông nát, bên cạnh còn có bộ bàn ghế đã mục, không biết là được để lại từ năm tháng nào.
Lúc này, ta đột nhiên phát hiện, góc tường còn có hai người nữa, đang dựa vào ôm nhau rất chặt.
Không cần phải nói cũng biết là Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan.
Sở Đinh Lan giữ chặt ta: "Khả Tâm, chuyện gì thế? Chúng ta đều tuân thủ quy củ mà, chưa gây ra bất kỳ chuyện gì."
Dưới tình huống như vậy, không biết tại sao, ta đột nhiên thấy rất buồn cười, cười nhạt nói: "Không phải mấy người sai. Chỉ là, có lẽ Thân đại hiệp không thoải mái như bề ngoài thôi."
"Muội nói Thân Đương Lâu không muốn lấy hoa kính ra nên đã xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-sap-bi-vai-phan-dien-giet-chet/2708164/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.