Lâm Thạch nhìn theo bóng dáng hắn, tức giận nhổ một bãi nước bọt: “Ta xem ngươi đắc ý được bao lâu!”
Khi Kiều Triều gánh nước về đến nhà, bữa sáng cũng đã gần xong.
Lúc này, Chân Nguyệt cũng vừa mới thức dậy, vừa bước ra cửa đã thấy Kiều Triều gánh nước về, lập tức ra lệnh: “Mang cho ta chậu nước ấm.”
Kiều Triều: … Cuối cùng hắn vẫn phải mang nước ấm vào, rồi giúp đổ nước cho nàng.
Cả gia đình ngồi quanh bàn ăn, bữa sáng chỉ có cháo loãng với vài hạt gạo và một đĩa dưa muối.
Đúng vậy, bữa sáng chỉ có bấy nhiêu.
Dưa muối rất mặn, ăn một chút là có thể uống một ngụm cháo loãng, cuối cùng Kiều Triều chỉ cảm thấy một bụng no đầy nước.
Chân Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, nhưng nàng vẫn còn một quả trứng để ăn.
Sau bữa sáng, người lớn lại ra đồng làm việc.
Kiều Triều định vào núi xem xét, nhưng chưa kịp đi thì đã bị Chân Nguyệt gọi lại: “Ngươi định đi đâu? Quần áo còn chưa giặt.”
Kiều Triều nhìn nàng, chẳng phải giặt quần áo là việc của phụ nữ sao? Gánh nước đã đành, sao giặt quần áo cũng đến lượt hắn?
Chân Nguyệt nói: “Ngươi đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ muốn để một thai phụ như ta giặt quần áo? Ta đang mang thai con của ngươi đấy!”
Bên kia, Tiểu Hoa nghe thấy liền chạy ra: “Mợ cả, để con giúp giặt quần áo, con sẽ gánh nước cho mợ.”
Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng đến để xin được giúp đỡ.
....
Chân Nguyệt trợn mắt: “Một đứa trẻ còn biết chuyện hơn ngươi.”
Kiều Triều đáp:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/2590690/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.