Tiểu A Sơ liền nói: "Đệ có nhiều lắm, nương bảo đệ chia cho mọi người."
Mỗi hài tử nhận một quả táo. Tiểu A Sơ chia xong liền chạy về tiền viện, ngồi bên cạnh Chân Nguyệt: "Nương!"
Chân Nguyệt thấy nhi tử mồ hôi nhễ nhại, liền lấy khăn tay lau cho thằng bé, hỏi: "Sao con không chơi với mọi người ở hậu viện nữa?"
Tiểu A Sơ tự rót một chén nước, uống một hơi rồi đáp: "Con không muốn chơi nữa, con muốn giúp nương làm việc."
Chân Nguyệt cười, nói: "Vậy con đi nhặt rau giúp nương nhé."
"Dạ!"
Tiền tam tỷ nhìn Tiểu A Sơ nhặt rau, thấy thằng bé ngoan ngoãn liền hỏi: "Thằng bé bao nhiêu tuổi rồi?"
Chân Nguyệt vẫn tiếp tục công việc, không ngẩng đầu lên: "Mới hơn bốn tuổi thôi."
Tiền tam tỷ thở dài: "Nhỏ hơn Toại ca nhà ta, nhưng ngoan hơn nhiều. Toại ca nhà ta đã sáu tuổi rồi mà nghịch ngợm lắm." Toại ca nhà nàng ấy trông nhỏ bé, gầy gò, không cao lớn như Tiểu A Sơ.
Chân Nguyệt cười nhạt: "Nương tử chưa thấy thằng bé nghịch đâu, nhiều lúc làm ta giận đến muốn đánh đòn."
Nghe vậy, Tiểu A Sơ vội vàng che lấy mông: "Con ngoan mà, nương đừng đánh."
Chân Nguyệt bật cười, liếc nhìn nhi tử: "Hôm nay con có nghịch không?"
Tiểu A Sơ lắc đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Không ạ, con chia táo cho biểu ca, biểu tỷ ăn rồi." Sau đó, thằng bé chạy đến bên Chân Nguyệt, tựa vào đầu gối nàng, nói: "Con ngoan mà, nhưng sao cha vẫn chưa về? Con muốn cưỡi ngựa với cha."
Các bạn nhỏ đều có cha ở nhà, chỉ riêng cha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/2591468/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.