Hai vợ chồng nghe em gái tỉ mỉ chỉ bảo đường hướng phát triển xong, nỗi thấp thỏm bất an trong lòng mới từ từ dịu lại.
Lẩu cay và các loại đồ kho được tất cả mọi người chào đón nồng nhiệt.
Bà cụ Tôn không ngờ đậu phụ với bí đỏ bỏ vào nồi lẩu cũng có thể ngon đến thế.
Tống Thời Hạ đã nói thật tỉ mỉ cách làm và các điểm cần chú ý cho chị gái, sau đó còn ghi lại số điện thoại nhà mình cho chị ấy, để nếu gặp chuyện gì khó khăn thì chị ấy có thể gọi tới.
Tống Xuân Hạ cảm động, không biết phải cảm ơn cô em này thế nào.
Chị ấy tiếc nuối nói: “Em làm ra đồ ăn ngon thế, sao không tự bày sạp bên đó để bán?”
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười nhìn chị gái:
“Em không chịu được vất vả đâu, em chờ chị với anh rể mở chuỗi cửa hàng, phát triển tới thủ đô để em tới ăn ké.”
Tống Xuân Hạ bật cười:
“Em cũng dám tưởng tượng ghê, làm cái này có thể kiếm được tiền là bọn chị đã thấy hài lòng lắm rồi, mở chuỗi cửa hàng thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ.”
“Làm người dù sao cũng phải có ước mơ chứ, không thử thì sao biết được.”
Tống Xuân Hạ không quá để tâm: “Em đừng chọc chị nữa, nếu thực sự có ngày đó, chắc là nhà ta đổi đời hết.”
Tống Thu Sinh đi ngang qua, nói với vào:
“Sao lại không thể? Đợi khi nào em kiếm được nhiều tiền sẽ ra tiền cho chị mở cửa hàng.
Giờ làm kinh doanh hộ cá thể mới kiếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/2410996/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.