🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tạ Nhiêu không hề sợ cậu ta:

“Tôi không xen vào thì chẳng lẽ nhìn cậu bắt nạt người khác sao? Đồ không biết xấu hổ, chỉ biết bắt nạt người nhỏ tuổi hơn, cậu có giỏi thì đi tống tiền ba cậu ấy!”

Giọng vịt đực đứng ra nói:

“Con nhóc ranh như cậu thì biết cái gì, không về nhà chơi với em trai cậu đi, cứ xen vào việc của đám con trai bọn tôi!”

“Tôi thấy nên muốn xen vào đó, vốn dĩ do các cậu làm sai, con nhóc ranh này ăn hết cơm nhà cậu à!”

Tống Thời Hạ không nhịn được mà vỗ tay cho Tạ Nhiêu:

“Cho dù là bé gái yếu đuối đến đâu cũng sẽ đứng ra vì chuyện chính nghĩa.

Các cháu mới mười ba mười bốn tuổi đã ỷ đông h.i.ế.p yếu, tống tiền học sinh tiểu học, nói ra không sợ bị cười nhạo à?”

“Bắt nạt người yếu hơn mình chỉ làm các cháu bị người khác coi thường, đến con gái cũng hiểu đạo lý này mà không có ai dạy các cháu à?”

Dương Uy cứng cổ cãi: “Cô là cái thá gì!”

DTV

Tạ Nhiêu đứng ra: “Chị Tiểu Hạ là đại ca, đến cả chị Tiểu Hạ mà cũng không nhận ra, cậu về nhà hỏi mẹ cậu đi!”

Giọng vịt đực kéo áo Dương Uy:

“Đại ca, chúng ta có nên nhượng bộ trước rồi tìm cơ hội đạp vỡ cửa sổ nhà cô ta không?”

Dương Uy nghiêm mặt:

“Chúng ta bắt nạt trẻ con là không đúng, nhưng bọn họ bắt tay nhau xen vào việc của người khác, Hoắc Tuyền, cậu nói đi, do chúng tôi có tống tiền cậu không?”

Hoắc Tuyền do dự.

Tạ Nhiêu tức giận nói:

 

“Nếu cậu bị bắt nạt thì cứ nói đi, nhiều người nhìn thấy như này, bọn họ không dám bắt nạt cậu ở đây đâu.”

Cuối cùng Hoắc Tuyền cũng quyết định, sau này Dương Uy trả thù thì sẽ là cô bé với em trai phải chịu, Tạ Nhiêu chỉ biết nói đạo lý suông thôi.

“Bọn họ không bắt nạt tôi.”

Tạ Nhiêu không thể tin nổi: “Cậu bị điên à, còn nói giúp họ nữa?”

“Người ta không bắt nạt tôi, cậu cứ nhất quyết nói họ bắt nạt tôi, tôi cũng bó tay.”

Hoắc Lễ cũng ngạc nhiên nhìn chị gái, Hoắc Tuyền lại không nhìn cậu bé.

Trần Học Dân che mặt hít sâu một hơi, Tống Thời Hạ không nhìn nổi nữa.

“Được rồi, đến phòng y tế băng vết thương trước đã, rồi tìm phụ huynh của bọn họ giải quyết chuyện này.”

“Ni Ni, em biết phụ huynh của bọn nó thì đi gọi giúp chị, chúng ta gặp ở phòng y tế nhé.”

Tạ Nhiêu gật đầu, chạy đi nhanh như chớp.

Cô cười với đám học sinh cấp hai, nhưng giọng nói lại lạnh tanh:

“Các cháu đừng hòng bỏ trốn, khu gia quyến trường học chỉ lớn bấy nhiêu, không muốn người nhà xấu hổ thì ngoan ngoãn đến phòng y tế đi.”

Đến phòng y tế, hai anh em nhà họ Trần bị thương nặng nhất, nhưng đều là vết thương ngoài da, trông vừa thê thảm vừa buồn cười.

Người lớn nhất trong đám học sinh cấp hai này là Dương Uy, năm nay lớp 8, sau đó là đám giọng vịt đực.

Bọn nó học chung một lớp hoặc cùng ở một tòa nhà, đại ca là Dương Uy.

Y tá xử lý vết thương cho Trần Học Nhân, miếng bông dính cồn chạm vào vết thương khiến cậu bé đau đến nhe răng há miệng.

Tống Thời Hạ nói với bác sĩ đừng dùng nước i ốt, để cậu bé biết đau lần sau không dám tái phạm nữa.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.