Thím Tống lớn tiếng hét lên: “Tiền học phí và chi phí sinh hoạt của chị gái cô, đều là mượn từ chúng tôi đó.”
Bà ta đã nhìn trúng cái tiệm tạp hóa này, muốn đến đây làm việc, đồ ăn nhiều như thế, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, còn có thể lén đem về nhà.
Vẻ mặt của Liên Kiều vẫn không thay đổi, chuyện này thì liên quan gì đến cô? “Tôi có chị à?”
Nhìn thấy lợi ích, những người này đương nhiên sẽ không buông tha cho cô, “Cô muốn quỵt nợ à?”
Liên Kiều không khỏi cười lạnh một tiếng: “Giấy nợ mà tôi viết, tôi đương nhiên là thừa nhận, nhưng mà cái không phải tôi viết thì xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ phải trả tiền.”
Người dân trong thôn vây quanh cô: “Là mẹ cô nợ đó! Mẹ nợ thì con gái trả!”
Liên Kiều sẽ sợ họ sao? Cô còn không thèm chớp mắt một cái: “Pháp luật không có quy định như vậy, đương nhiên nếu mấy người không tin thì có thể đi kiện.”
Toàn thân của Kiều Mỹ Hoa run rẩy, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mà nhiều hơn là cảm thấy uất ức.
Mọi người không thể tin được: “Đến mẹ ruột cô còn không muốn nhận à?”
“Khi rời đi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi và bà Kiều Mỹ Hoa, cô Kiều Nhất Liên đã vạch rõ giới hạn, tôi rất giữ lời.”
Nước mắt của Kiều Mỹ Hoa rơi xuống: “Bé hai, con thật sự tuyệt tình như vậy sao? Không cần mẹ, không cần chị gái nữa sao?”
Liên Kiều nheo mắt đầy nguy hiểm: “Tiền học của Kiều Nhất Liên thế mà lại để tôi trả, đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/2724578/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.