"Liên Kiều, tôi cảnh cáo cô, đây là cướp bóc."
Khó khăn lắm bà ta mới tìm ra được cách này mà.
"Ồ, tôi chỉ thu hồi vật của bạn trai tôi thôi mà, bà như này là vu khống đấy." Liên Kiều vòng tay ôm ngực, cười đến là sâu xa: "Hứa Vinh Hoa, nhất định anh đừng có leo lên cái bẫy bà ta đặt ra, bà ta cũng chẳng phải thứ gì tốt, bị bà ta quấn lên là xong đời liền."
Hai mắt Từ Xuân Ny tối sầm lại, suýt chút đã phun máu: "Liên Kiều, cô khinh người quá đáng."
Liên Kiều hất cằm lên, đầy hung hăng lại tùy hứng: "Khinh bà đó thì sao, làm gì tôi? Này gọi là đánh chó mù đường."
Mặt Từ Xuân Ny hết xanh rồi lại trắng, vô cùng đặc sắc, Hứa Vinh Hoa không nhịn được cười: "Được, nghe lời cô."
Thẩm Tinh không khỏi cuống lên, người đàn ông còn trẻ lại còn đẹp trai nhiều tiền như vậy, chính là người đàn ông trời sinh cho cô ta mà.
Nếu có thể gả cho anh ta, ai còn dám xem thường cô ta nữa? Ai còn dám chỉ vào mũi cô ta, mắng cô ta là tạp chủng nữa?
"Anh Hứa, xin anh nhất định đừng hiểu lầm, cô ta có thù oán với mẹ con chúng em, cho nên mới…"
"Có thù oán?" Hứa Vinh Hoa đã nhìn ra, nhưng không biết là dạng thù oán gì.
Trong mắt anh ta, Liên Kiều vừa giỏi giang vừa khôn khéo, thông minh tuyệt đỉnh, nhân từ hiểu lòng người, là một thần y.
Nếu không có cô ra tay, anh ta còn đang sống trong bóng ma hủy dung, cả đời cũng không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/2724692/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.