Đường Điềm thay xong đồng phục công việc, nghỉ ngơi nửa tiếng trong phòng rồi mới ra ngoài làm việc.
Hôm nay các tiên sinh trượt tuyết mệt nên bữa tối phải mang lên tận phòng.
Cô cũng đang đói, nhưng phải đợi sau khi giao xong bữa tối mới được ăn. Ra khỏi phòng, cô đến thẳng nhà bếp.
Một đầu bếp thấy cô đến thì đưa cho cô một đĩa sứ đựng khối cá tuyết vừa mới chiên xong.
“Ăn chút lót dạ trước đi.”
Đầu bếp đó dùng tiếng Trung không rõ ngữ điệu nói với cô.
Đường Điềm lập tức nhận lấy đĩa, cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh.”
Đầu bếp hơi ngại ngùng, nụ cười của cô quá đẹp.
“Khổng cóa chi.” (không có gì)
Đường Điềm đứng đợi gần đó, vừa chờ đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho mấy vị tiên sinh, vừa ăn cá tuyết từng miếng nhỏ.
Cô ở ngoài suốt nửa ngày, dù không trượt tuyết nhưng vẫn mệt. Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện lương tháng này được tăng mấy lần, cô lại tràn đầy động lực.
Công việc kiếm được nhiều tiền thế này, cô chỉ có thể làm thêm vài tháng nữa. Nếu mấy tháng còn lại đều được tăng lương như vậy thì tốt biết bao.
Cô vừa đặt bữa tối vào xe đẩy vừa tưởng tượng xem mình sẽ có bao nhiêu tiền trong tài khoản khi nghỉ việc. Vừa nghĩ thôi cô đã cảm thấy rất vui.
Không bao lâu sau, cô đẩy xe thức ăn đến cửa thang máy. Hôm nay xe thức ăn nặng hơn mọi khi, đẩy cũng chậm và phải cẩn thận hơn. Nếu để đồ ăn hoặc canh bị đổ, sẽ bị trừ lương.
Đường Điềm đưa xe vào thang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-tai-nhom-nhac-nam-lam-bao-mau/2874357/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.