Bà nội Tống nhìn cháu gái kiên quyết như vậy, đành phải gật đầu: “Cháu ngoan, nếu thấy cơ thể có gì không ổn thì phải nói với bà ngay.
Mẹ cháu tuy không mạnh mẽ trong nhiều việc, nhưng sức lực thì lớn lắm đó.”
Lưu Xuân bên cạnh cũng vội gật đầu tán thành, đồng ý với lời bà.
Nghe vậy, Tống Ngọc Lan có chút ngại ngùng, vô thức chạm tay lên mũi.
Theo chức vụ ngày càng tăng lên, cô đã quen với vai trò của một lãnh đạo, ra lệnh, chỉ đạo.
Nhưng giờ được chăm sóc tận tình chu đáo thế này, cô cảm thấy có chút lạ lẫm nhưng lại rất dễ chịu.
Nhớ lại, trước khi xuyên vào cuốn sách này, cô đã 45 tuổi, mà Lưu Xuân hiện tại chỉ mới 36, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cô.
Cô thực sự thấy có chút ngại khi phải đóng vai "trẻ".
Khi Tống Ngọc Lan và mọi người về đến nhà thì đã gần trưa.
Từ xa, cô đã thấy một cậu bé đứng bên trong cổng rào, đang say sưa ăn khoai lang nướng, chính là Tống Tiểu Cẩu.
Nhìn lên ngôi nhà đất đơn sơ đứng lẻ loi, bao quanh là hàng rào cũ nát, căn nhà như đã trải qua nhiều năm tháng khắc nghiệt, mỗi bức tường, mái nhà và cánh cửa đều toát lên vẻ cũ kỹ, sờn rách.
Tuy vậy, nơi đây vẫn là một mái nhà đầy ắp tình thương.
Bước vào nhà, cô thấy tuy đồ đạc đơn giản nhưng được sắp xếp gọn gàng; sàn nhà không bằng phẳng nhưng lại sạch sẽ.
Trong căn nhà này, mọi ngóc ngách đều tràn đầy tình cảm gia đình.
Với cô thì có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-thap-nien-80-vua-mo-man-da-bi-tu-hon/2716870/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.