Bà nội Tống khẽ cười: “Bà tin chị Đào của cháu chứ, nhưng vẫn lo hai đứa con gái đi xa một mình không an toàn.”
“Chuyện đơn giản thôi ạ. Chúng cháu đi ô tô mà. Phải mặc quần áo vá chằng vá đụp này vào, lần trước cháu đi một mình thì cháu còn bôi đen mặt, thế là chẳng ai thèm để ý đến cháu cả” Đào Tử chỉ vào hai bộ quần áo đen rách rưới treo cạnh nhà kho.
Thấy Đào Tử chuẩn bị chu đáo như vậy, bà nội Tống cũng đành đồng ý.
Buổi tối hôm đó, Đào Tử tranh thủ thời gian trước khi trời tối hẳn để ra chợ mua thêm rau củ quả tươi về cho bà nội Tống ăn trong những ngày ở nhà một mình.
Đào Tử còn cẩn thận mua thêm một chiếc TV đen trắng, kiên nhẫn hướng dẫn bà nội Tống cách sử dụng.
Bà nội Tống nhanh chóng bị thu hút bởi chiếc TV, khiến Tống Ngọc Lan cảm thấy yên tâm hơn.
Sáng hôm sau, khi trời còn tối đen thì Tống Ngọc Lan và Đào Tử đã dậy sớm, mang theo thức ăn đã chuẩn bị từ tối hôm trước rồi lên đường.
7 giờ sáng, cửa khẩu chính thức mở. Từ đây đến cửa khẩu Bằng Thành, dù lái nhanh cũng mất ít nhất là hai tiếng đồng hồ.
Chiếc xe chạy được khoảng nửa tiếng thì cuối cùng đã ra khỏi phạm vi thành phố. Trên đường, Tống Ngọc Lan chăm chú quan sát những thao tác lái xe chưa thuần thục của Đào Tử, trong lòng thầm cân nhắc xem liệu mình có nên lái xe thay cô ấy hay không.
Kiếp trước, Tống Ngọc Lan đã biết lái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-thap-nien-80-vua-mo-man-da-bi-tu-hon/2716957/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.