Tống Ngọc Lan cảm nhận được không khí yên lặng tốt đẹp giữa hai người. Cô biết để gặp cô ở đây thì Lục Trạch Dân đã phải cố gắng rất nhiều. Cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc đẹp này, chỉ cần lặng yên nhìn nhau cũng đã đủ hạnh phúc.
Trong buổi huấn luyện trước đó, ánh mắt cô liên tục dõi theo bóng dáng của anh dưới lá cờ đỏ, không ít lần suýt bị huấn luyện viên bắt gặp. Giờ đây có cơ hội gặp riêng thì sao cô có thể không tranh thủ tận hưởng từng giây phút quý giá này để nhìn ngắm anh chứ.
Lục Trạch Dân nhìn sâu vào mắt cô, rồi nhẹ nhàng đưa tay lau giọt mồ hôi trên mũi cô: “Em còn chịu đựng được không?”
Tống Ngọc Lan mỉm cười, mắt cong thành hình trăng khuyết: “Anh đừng coi thường em, em mạnh mẽ lắm.”
Lục Trạch Dân mỉm cười, trong mắt là sự dịu dàng. Anh lấy từ túi áo một chiếc khăn tay đưa cho cô: “Lau mồ hôi đi.”
Tống Ngọc Lan nhận lấy chiếc khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mũi và trán. Hương thơm thanh khiết của nhựa thông từ chiếc khăn thấm vào khứu giác cô, làm cô cảm thấy được sự che chở và yêu thương. Cô ngẩng đầu nhìn Lục Trạch Dân, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Trạch Dân nhướng mày: “Cảm ơn anh vì điều gì?”
Nghe câu hỏi của anh, Tống Ngọc Lan bỗng nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, xoay chiếc khăn trong tay. Cô khẽ thì thầm: “Cảm ơn anh đã cố gắng đến bên em.”
Lục Trạch Dân không nói ra, nhưng cô hiểu rằng anh đã dùng tất cả những chiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-thap-nien-80-vua-mo-man-da-bi-tu-hon/2717027/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.