Vẫn mở cửa nhà như những buổi sáng bình thường, thế nhưng lần này mẹ Kiều lại nhìn thấy một người đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.
Mẹ Kiều nhẹ giọng gọi:
- Tiểu Vũ?
Chẳng lẽ do bà nhớ mong con gái nhiều quá nên bị ảo giác?
Kiều Vũ mỉm cười thật tươi, cô dang tay ra ôm chầm lấy bà, lớn tiếng nói:
- Mẹ, con về rồi!
Người nhớ mong ngày đêm đột nhiên lại ở ngay trước mắt, mẹ Kiều kích động đến run tay.
- Tiểu Vũ, tiểu Vũ của mẹ, ở trường có người bắt nạt con hả? Hay có thứ gì muốn mua nhưng không đủ tiền? Trường học sao lại để con về nhà vậy, mau nói cho mẹ...
Dù không biết I - Land là ngôi trường như thế nào, nhưng luật lệ hà khắc của nó bà vẫn có nghe nói.
Nếu không phải nhà trường xảy ra chuyện gì, hoặc học sinh đó bị đuổi, vậy thì không bao giờ có chuyện học sinh chưa hết học kì mà lại được về nhà.
Bà nghĩ đến kết quả xấu nhất rồi, thế nhưng dù có chuyện gì xảy ra bà cũng nhất quyết bảo vệ con gái mình chu toàn.
- Mẹ, chúng ta vào nhà nói chuyện.
Kiều Vũ một tay nắm lấy tay bà, một tay xách túi hành lí.
Ba Kiều và Kiều Cảnh An ở bên trong cũng nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại của hai người.
Cậu nhóc vui vẻ xông thẳng đến, miệng hô to:
- Chị
Ôm chầm lấy eo cô, Kiều Cảnh An toét miệng cười mà nói thật nhiều:
- Chị, sao chị đã về rồi? Chị về rồi bao giờ đi vậy?
Ba Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-trong-truyen-ngot-van/1603261/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.