Đoạn Linh không mấy hứng thú với màn trình diễn hoa thép, chỉ nhìn lướt qua vài lần. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một dãy lồng đèn đỏ không xa, cao khoảng ba trượng, còn cao hơn cả tầng ba của Hoàng Hạc lâu. Theo lý mà nói, lồng đèn không nên dựng quá gần giàn pháo hoa, nếu không sẽ dễ cháy. Đôi mắt hắn hơi nheo lại, giơ tay gọi một tiểu nhị lại gần, khẽ hỏi: “Những dãy lồng đèn đó vẫn luôn ở đó sao?”
Tiểu nhị lau mồ hôi trên trán, nhìn theo ánh mắt Đoạn Linh ra đường cái. Hắn lộ vẻ kinh ngạc: “Kỳ lạ thật, không biết từ lúc nào mà lại có thêm một dãy lồng đèn ở đó. Hôm qua vẫn chưa có. Có lẽ là hôm nay mới dựng chăng? Nếu khách quan muốn biết, ta sẽ đi hỏi thử?”
Đoạn Hinh Ninh và Đào Chu đều đang chú ý đến màn pháo hoa rực rỡ, còn Hạ Tử Mặc thì đang tập trung vào Đoạn Hinh Ninh nên không để ý Đoạn Linh đã gọi tiểu nhị.
Lâm Thính cũng đang mải mê ngắm cảnh, một tay chống cằm, nàng vô tình nhìn thấy dãy lồng đèn kia. Lồng đèn ư? Vị trí của dãy lồng đèn này rất kỳ lạ, chúng được giấu ở một góc khuất mà dân chúng không để ý, nhưng lại tạo thành một đường thẳng nối từ giàn pháo hoa đến Hoàng Hạc lâu. Nếu có chuyện bất trắc xảy ra, Hoàng Hạc lâu rất có thể sẽ bốc cháy.
Lâm Thính vừa định gọi tiểu nhị vào hỏi cho rõ thì quay đầu lại, thấy một tiểu nhị đang đứng bên cạnh Đoạn Linh. Hai người đang nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861972/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.