Lâm Thính phủ nhận: “Cái này thì không phải. Ta chỉ cảm thấy không nên tùy tiện bàn tán về người khác.”
Lời vừa dứt, Đoạn Linh khẽ cong môi cười. Đuôi mắt hơi đỏ vốn có của hắn cũng cong theo: “Không ngờ có ngày lại nghe được câu này từ miệng Lâm Thất cô nương đấy.”
Khi nàng nhận ra ý của hắn, gương mặt nàng ửng đỏ vì ngượng. Kẻ không có tư cách nói “không nên tùy tiện bàn tán về người khác” nhất chính là “Lâm Thính”. Nàng đã từng vô số lần bình phẩm về Đoạn Linh, chê bai hắn từ đầu đến chân.
Lâm Thính đau đầu.
Hòn đá mà “Lâm Thính” ngày xưa đã dọn lên, giờ đều rơi trúng chân nàng. Lâm Thính cố gắng chuyển đề tài: “Khi lớn lên đọc sách nhiều, cũng hiểu ra nhiều đạo lý. Quả nhiên đọc sách không bao giờ là sai.”
Đoạn Linh cũng thuận theo lời nàng: “Đúng vậy. Đọc sách nhiều khi có thể cứu mạng. Lần trước ngươi không phải nhờ đọc 《Kim Quỹ Yếu Lược》 của Trương Trọng Cảnh mà biết cách hô hấp nhân tạocứu người sao?”
Nhắc đến hô hấp nhân tạo, Lâm Thính theo bản năng liếc nhìn môi của hắn.
Đoạn Linh lật vài trang 《Thêu Dệt Kinh》 của một vị quan thời Võ Chu. Hắn không mảy may phản ứng với những hình phạt tàn khốc được miêu tả trong sách, rồi đặt nó về kệ, giơ tay lấy một cuốn sách khác ở hàng trên.
Không biết là cố ý hay vô tình, Đoạn Linh cầm đúng cuốn 《Kim Quỹ Yếu Lược》, mở đến trang ghi chép về cách hô hấp nhân tạo. Hắn đọc lướt qua nội dung.
Lâm Thính không để ý hắn cầm cuốn gì. Nàng muốn mở cửa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861985/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.