Lâm Thính vừa múa vừa quan sát xung quanh.
Các thế gia công tử được mời đến đã rượu say cơm nồng, chìm đắm trong d*c v*ng, vùi đầu vào cổ mỹ nhân. Lương Vương còn quá đáng hơn, để một mỹ nhân ngồi trên đùi mình, vén vạt áo hạ bào, dùng váy nàng che đậy. Nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, sợ đôi mắt mình bị vấy bẩn.
Múa được một nửa, Lâm Thính thấy có một người hầu vội vàng đi đến chỗ Lương Vương, nói nhỏ vài câu. Nàng thấy hắn nghe xong, bực bội đẩy mỹ nhân ra, kéo lại vạt áo rồi ra hiệu cho người hầu.
Ngay sau đó, một đội Cẩm Y Vệ xuất hiện. Bọn họ được huấn luyện rất bài bản, bước chân đều tăm tắp, khí thế đủ mạnh. Thanh Tú Xuân đao lạnh lẽo bên hông của họ hoàn toàn lạc lõng giữa buổi yến tiệc vàng son.
Đoạn Linh đặt tay lên chuôi Tú Xuân đao, đi ở phía trước. Hắn vừa xuất hiện, Lâm Thính suýt chút nữa vấp ngã. Sao hắn lại ở đây? Nàng theo bản năng muốn tìm chỗ trốn, nhưng sân khấu là ngoài trời, bốn phía đều có người, không thể trốn đi đâu được. May mà nàng đang đeo mạng che mặt, lại mặc váy vũ cơ, chắc chắn Đoạn Linh sẽ không nhận ra.
Sau khi hành lễ với Lương Vương, Đoạn Linh đảo mắt khắp hậu viện. Ánh mắt hắn bất ngờ dừng lại trên sân khấu, rơi vào một vũ cơ đang nhìn đông nhìn tây, hoàn toàn không thèm để ý đến bên này.
"Vũ cơ" kia mặc một chiếc váy múa màu lam, tay áo không giống váy áo thông thường, để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn đeo vài chiếc vòng bạc. Lưng quần treo đầy những chiếc chuông nhỏ, hễ động đậy là lại leng keng. Nàng đeo một tấm mạng mỏng màu tím, để lộ ra đôi mắt cực kỳ sáng trong.
Đoạn Linh nhìn đôi mắt của nàng hơi lâu, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, cầm lấy một tấm thiếp, nói: “Lương Vương điện hạ, ti chức điều tra về việc buôn bán muối lậu, phát hiện có người bất chấp luật pháp Đại Yến để thực hiện việc này. Bệ hạ nổi giận, hôm nay ti chức vâng lệnh đến đây để bắt người.”
Đôi mắt sắc như chim ưng của Lương Vương hơi nheo lại, hắn nhéo chén rượu hỏi: “Việc này có liên quan gì đến bổn vương đâu?”
Đoạn Linh ngước mắt, bình tĩnh đáp: “Việc này đương nhiên không liên quan gì đến Lương Vương điện hạ. Chỉ là... kẻ thông đồng với người nước ngoài buôn bán muối lậu đang có mặt trong yến tiệc này.”
Lương Vương đập mạnh chén rượu xuống bàn: “Ngươi muốn bắt người ngay trong phủ của bổn vương?” Hắn biết Cẩm Y Vệ muốn bắt ai. Kẻ mà bọn họ muốn bắt chính là em rể của hắn.
Đoạn Linh đáp: “Vâng mệnh hành sự.”
Lương Vương đứng lên: “Tốt! Nhưng Đoạn chỉ huy thiêm sự đã khó khăn lắm mới đến phủ bổn vương một chuyến, bổn vương phải đãi ngươi cho tử tế mới được. Hay là thế này, ngươi uống một ly rượu rồi hẵng dẫn người đi.”
Đoạn Linh phản ứng bình thường, đang định tiến lên lấy rượu thì Lương Vương ngăn hắn lại: “Uống thẳng thì nhàm chán quá, bổn vương tìm một người dùng miệng đút cho ngươi uống.”
Vừa dứt lời, các công tử ngồi trên chiếu bắt đầu xì xào bàn tán, biểu cảm khác nhau. Ai cũng có thể nghe ra Lương Vương muốn mượn cơ hội này để làm nhục Đoạn Linh. Biết rõ hắn là người không gần nữ sắc, vậy mà lại muốn hắn uống rượu do một vũ cơ thấp hèn đút.
Lương Vương vung tay lên, tùy ý chỉ vào một vũ cơ đang đứng ở phía trước sân khấu: “Chính ngươi đấy. Nếu Đoạn chỉ huy thiêm sự không chịu ‘thương hoa tiếc ngọc’ mà uống ly rượu ngươi đút, thì... tiểu mỹ nhân ngươi phải lấy cái chết để tạ tội đấy.”
Bị chỉ trúng, Lâm Thính ngơ ngác.
“A?”
Vũ cơ bên cạnh nhắc nhở nàng: “Lương Vương gọi ngươi kìa, mau đi đi.”
Lâm Thính đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó giận dữ. Lương Vương chết tiệt, cái gì mà "hắn không uống thì nàng phải chết để tạ tội" chứ? Dám uy h**p nàng à. Chờ ta rời khỏi phủ Lương Vương, ta sẽ rắc bột ngứa khắp người ngươi!
Thế nhưng... đây chẳng phải là một cơ hội đường đường chính chính để thân cận Đoạn Linh hay sao? Đã là Lương Vương ra lệnh, dù Đoạn Linh không muốn, hắn cũng chỉ có thể đẩy nàng ra, chứ không đến mức rút Tú Xuân đao ra, để máu của nàng văng tung tóe ngay tại chỗ này.
Lâm Thính do dự rồi bước xuống sân khấu. Váy múa phất lên, để lộ đôi chân trần. Chiếc vòng bạc nhỏ được buộc ở mắt cá chân gầy gò, kêu leng keng mỗi khi nàng di chuyển.
Đoạn Linh nhìn nàng đi về phía hắn, quay đầu lại nói với Lương Vương: “Thứ ti chức khó có thể...”
Hắn chưa kịp nói hết câu, Lâm Thính đã bước đến bên cạnh hắn từ lúc nào, dứt khoát uống cạn ly rượu rồi nhón chân hôn lên. Nàng không cho hắn bất kỳ sự chuẩn bị nào, ngay cả Lương Vương cũng sững sờ.
Lương Vương không ngờ vũ cơ này lại dã tính đến vậy. Người bình thường chẳng phải nên hành lễ trước sao? Nàng thì ngược lại, cứ như thể vội vàng đầu thai vậy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.