----
Dáng vẻ xinh đẹp của cô khi cười rộ lên càng đẹp mắt, dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ tô đậm, ngũ quan càng phát sáng, cả khuôn mặt cũng có vẻ càng động lòng người.
Chưa có ai khen anh giỏi vì anh đi đánh nhau.
Cậu và chú hai luôn khuyên anh không nên đánh nhau với người khác vì sẽ dễ gặp phiền phức.
Lồng ngực Giang Thành lập tức dâng lên một sự vui sướng khó có thể nói thành lời.
Anh vui vẻ, nói nhiều hơn: "Hình phạt quản lý trị an sẽ không có tiền án, đối với tôi không có ảnh hưởng gì.
Nhưng nếu ông ta kiện tôi, mọi người sẽ biết chuyện ông ta trộm tiền của con gái mình.
Bất luận ông ta có bị kết án trộm cắp hay không, danh dự chính trị của ông ta chắc chắn không còn sót lại chút gì.
Thử hỏi trường học nào dám cho một người trộm gà trộm chó làm giáo viên."
Khương Bảo nghe anh phân tích xong, bừng tỉnh đại ngộ, càng bội phục anh: "Hóa ra anh không chỉ giỏi quyền cước mà còn giỏi cả pháp luật!"
Tục ngữ nói: Thiên xuyên vạn xuyên, mông ngựa không mặc.
Giang Thành đã bị Khương Bảo liên tục khen ngợi dỗ đến vui vẻ, bước chân dẫn cô về nhà đều có chút lâng lâng.
Giang Thành vốn không phải người của thôn Tiểu Mộc.
Sau khi cha mẹ qua đời, anh được hai nhà cậu và chú hai cùng nhận nuôi.
Mỗi lần ở một nhà nửa năm, sau đó thay phiên nhau.
Ở thôn Tiểu Mộc là nhà cậu anh.
Cậu và mợ có hai đứa con trai, con trai lớn đã kết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-bi-khinh-thuong-trong-nien-dai-van/582977/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.