“Cậu Cố, chúng ta tới rồi.”
Trên đường tới đây khá lâu, Cố Thanh Trì có buồn ngủ một chút, hồi lâu mới trả lời.
Khi xuống xe liền phát hiện trời có mưa phùn, rơi vào mặt hơi lành lạnh.
Khi vừa bước xuống xe, một trong hai nhân viên đến đón đưa cậu một chiếc ô.
Cố Thanh Trì dừng lại sau khi nhìn vào ngôi nhà chỉ cách đó vài bước chân.
“Cảm ơn.”
Nhân viên kia nhanh chóng trả lời.
“Việc nên làm thôi.”
Cố Thanh Trì đi ra cốp xe.
Cậu không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ một chiếc vali nhỏ thôi.
Vừa mới kéo nó ra, một nhân viên khác đã sốt sắng giúp cậu lấy ra.
“Tôi làm là được rồi, đây là việc của tôi mà.”
Cố Thanh Trì luôn tránh xa đám đông, cậu đã quen với việc tự mình làm hết, có chút không quen khi được đối đãi niềm nở như vậy một chút, nhưng cậu không cố chấp.
Bất kể là được chăm sóc cẩn thận hay phải tự mình lo liệu mọi thứ, Cố Thanh Trì cũng không quan tâm lắm, cậu sẽ không cảm thấy lo lắng vì sự săn sóc như vậy cũng như không cảm thấy buồn và thất vọng vì thiếu nó.
Phản ứng chậm chạp của cậu với thế giới bên ngoài cũng thể hiện ở khía cạnh này.
Cậu tỏ thái độ rất tiêu cực,thế nào cũng được, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì đâu.
Tạ Lục Dữ là người đầu tiên đi xuống lầu, hắn liếc mắt nhìn thấy trong phòng khách chỉ có nhân viên, kỳ quái nói.
“Người đâu, không phải nói đã đến rồi sao?”
Một nhân viên trả lời.
“Xe vừa đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-anh-de-vut-bo/1356828/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.