Tạ ngu xua xua tay, "Mau đi, đừng quên quá dược xoa xoa vai cho vi sư."
Đem Tạ Ngu hầu hạ đến thoải mái dễ chịu, là công việc mỗi ngày của Đoạn Tu Hàn.
Ở thời điểm trước tối hôm qua, việc hầu hạ này hàm nghĩa vẫn là rất đơn thuần, cũng chính là làm việc vặt vãnh, thuận tiện giúp Tạ Ngu xoa bóp chân, xoa xoa vai.
Khi còn bé cũng không cảm thấy những việc này có bao nhiêu mệt nhọc, ngược lại thực thích ở bên người sư tôn, ngửi mùi hương như có như không trên người sư tôn liền có thể thoải mái an tâm cả ngày.
Hiện giờ, Đoạn Tu Hàn ánh mắt lại trở nên đen tối vô cùng, tầm mắt nóng rực vẫn luôn dừng lại ở trên người Tạ Ngu.
Tạ ngu phát giác, nhướng mày nói: "Ngươi nhìn chằm chằm vi sư như vậy làm chi?"
Chẳng lẽ, mắt hắn có vấn đề?
Đoạn Tu Hàn nói không rõ cảm tình của hắn đối với Tạ Ngu, vui thích của tối hôm qua càng như là một giấc mộng hoàng lương, quá mức không chân thật, cũng quá mức đột nhiên.
Hắn thậm chí còn kinh ngạc chính mình đối với chuyện nam tử thân thiết cũng không có biểu hiện ra chán ghét hoặc là phản kháng gì, mà ngược lại luân hãm trong đó, gần như điên cuồng mà muốn ngày ngày đêm đêm đều cùng sư tôn làm loại chuyện như tối hôm qua.
Nhưng Đoạn Tu Hàn cũng sợ trực tiếp vạch trần, sẽ làm sư tôn thẹn quá thành giận, cho nên chỉ là nhàn nhạt mà cười cười, trả lời: "Đó là tất nhiên, sư tôn muốn đồ nhi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-phao-hoi-su-ton-sau-bi-do-de-coi-trong/1837924/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.