Dù sao cũng là nữ chính, ở phương diện này cô ấy rất có thiên phú, không chỉ quản lý mọi việc có trật tự mà còn lập kế hoạch cho sự phát triển trong tương lại của công ty một cách hợp lý. Quảng cáo trên truyền hình, quảng cáo trên báo, mời ngôi sao nổi tiếng ở Hương Giang làm đại diện quảng cáo.....
Dưới sự quảng bá rầm rộ như vậy, cơ sở giáo dục Niệm Duyệt lập tức nổi tiếng ở Thượng Hải, phụ huynh học sinh đến đăng ký xếp thành một hàng dài.
Tòa nhà của Chu Diệu rất phù hợp để làm một cửa hàng, anh cố ý để lại ba tầng cho công ty của các cô, miễn phí thu tiền và coi đây là một khoản đầu tư, cổ phần được tính cho Ôn Duyệt. Cô được xem như là bà chủ của công ty giáo dục, đợi công ty đi vào quỹ đạo, cho dù cô chỉ nằm nhà và không làm gì thì mỗi tháng vẫn có thể thu được không ít tiền.
Với sự nổi tiếng của công ty, ngày càng có nhiều giáo viên đến ứng tuyển, và với sự gia tăng này, số lượng học sinh cũng tăng lên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt hai năm qua đi.
Công ty bất động sản của Chu Diệu đã trở nên nổi tiếng ở Thượng Hải, mà cơ sở giáo dục Niệm Duyệt của Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu cũng phát triển không ngừng.
Mấy năm nay Lý Niệm Thu thay đổi rất lớn, cô ấy đã cắt đi mái tóc dài mà cô ấy vẫn luôn giữ, thường xuyên mặc những bộ vest sang trọng tham gia các buổi tiệc và phỏng vấn. Bộ dáng trầm ổn bình tĩnh lại uy nghiêm, khí thế mạnh mẽ.
So sánh thì Ôn Duyệt cũng không thay đổi nhiều.
Theo số lượng giáo viên trong cơ sở ngày càng tăng, Ôn Duyệt không cần phải làm kiêm chức giáo viên nữa. Bản thân cô là một trạch nữ, với sự hỗ trợ của Chu Diệu và Lý Niệm Thu, cô đã mở một số phòng trưng bày tư nhân.
Thậm chí tranh của cô còn có thể bán được không ít tiền, ở trong giới nghệ thuật cũng tích lũy được rất nhiều danh tiếng.
Sinh nhật của Ôn Duyệt là vào tháng ba.
Thời tiết ở Thượng Hải dù là mùa xuân hay mùa đông cũng không quá lạnh, sinh nhật của cô cũng là một ngày nắng đẹp, ấm áp. Trong thời tiết tốt như vậy, Ôn Duyệt bị Chu Diệu kéo đi lãnh chứng.
Ôn Duyệt mặc một chiếc váy dài màu sáng, mái tóc uốn sóng thả ở hai bên, trên mặt trang điểm nhẹ, mỉm cười nhìn vào ống kính. Trong khi đó, Chu Diệu mặc một bộ vest màu đen, đã thành thục hơn rất nhiều, trên gương mặt đẹp trai nở một nụ cười rạng rỡ.
Hình ảnh tuấn nam mỹ nữ nhìn qua rất tự nhiên cũng thực là cảnh đẹp ý vui.
Chu Diệu đã hưng phấn cả ngày, cuối cùng cũng chờ được đến ngày vợ anh đủ tuổi đi lãnh chứng! Có trời mới biết mấy năm nay anh đã trải qua như thế nào, sợ ngày nào đó vợ anh liền đổi ý không muốn cùng anh lãnh chứng, chạy trốn theo người đàn ông khác.
“Tháng 5 tổ chức hôn lễ, được không?” Chu Diệu cầm giấy kết hôn vừa mới ra lò, hận không thể ở trước mặt mọi người khoe khoang một phen.
Tuy rằng bọn họ đã tổ chức tiệc ở quê nhà, nhưng tiệc rượu kia thật sự quá đơn sơ, Chu Diệu không nỡ để Ôn Duyệt chịu ủy khuất, nên dự định tổ chức hôn lễ lần nữa! Hộ khẩu của bọn họ đã được chuyển đến Thượng Hải, ở bên này cũng quen không ít bạn bè, mỗi năm ngoại trừ trở về cúng tế cha mẹ tổ tiên thì cơ bản là không trở về, dù sao ở quê cũng không có người vướng bận.
Ôn Duyệt mỉm cười đáp: “Được.”
Chu Diệu đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng hình ảnh trong ngày hôn lễ, “Anh sẽ mua cho em váy cưới xinh đẹp nhất, nhẫn kim cương lớn nhất....”
Anh đã sớm đặt khách sạn 5 sao tốt nhất ở Thượng Hải, ngoại trừ hai chị em Lý Niệm Thu, còn có bà nội Phương, Lộ Lộ, Nhậm Nghiệp Lương, Phương Thạch Đào và một vài người khác phải mời, anh còn mời một số bạn bè có quan hệ tương đối tốt đến tham gia tiệc sinh nhật.
Tiệc sinh nhật cũng không có nhiều người, đều là những người quen thuộc và có mối quan hệ tốt nhất, thân mật nhất.
Chu Diệu cuối cùng cũng có chỗ để khoe khoang, từ lúc bắt đầu tiệc sinh nhật, anh vẫn luôn cầm giấy kết hôn đi vòng quanh trước mặt mọi người, im lặng khoe khoang.
Bọn họ thật sự chịu không nổi, bắt đầu thay phiên chuốc rượu Chu Diệu, Ôn Duyệt liền ở bên cạnh mỉm cười mà nhìn.
“Nhìn thấy hai ngươi hạnh phúc như vậy, tớ cũng muốn yêu đương.” trên mặt Lý Niệm Thu nở nụ cười nhàn nhạt. Từ khi sự nghiệp của cô ấy càng ngày càng thành công, nụ cười trên mặt càng ngày càng khó thấy, bình thường đều là một bộ dáng xụ mặt nghiêm túc.
Chỉ khi ở trước mặt Ôn Duyệt và Lý Tưởng Đông, cô ấy mới thỉnh thoảng lộ ra nụ cười.
Nghe Lý Niệm Thu nói như vậy, Ôn Duyệt đột nhiên có chút chột dạ.
Nam chính của Niệm Thu…… Lúc này hẳn là đang ở đại học thủ đô……
Không cùng nam chính ở bên nhau, Niệm Thu sẽ không độc thân cả đời chứ? Nếu đây là điều mà cô ấy muốn thì không sao, nhưng nếu cô ấy không muốn độc thân, Ôn Duyệt cảm thấy mình phải chịu một chút trách nhiệm.
Đến lúc đó cô sẽ bảo Chu Diệu chú ý một chút xem có người đàn ông nào chất lượng cao hay không?
Ôn Duyệt thu liễm suy nghĩ, cười nói: “Nói đi, có vừa ý ai không?”
Cô cho rằng Lý Niệm Thu sẽ nói không có, kết quả lại nhìn thấy cô ấy suy nghĩ hai giây, nói câu: “Còn đang quan sát.”
Ôn Duyệt lập tức liền tò mò: “Là ai? Tớ có quen không?”
“Cậu không quen đâu, nếu là có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu biết.” Lý Niệm Thu nói xong liền thay đổi đề tài, rõ ràng là không muốn nói nhiều.
Ôn Duyệt chỉ có thể tạm thời gác lại tò mò trong lòng.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Chu Diệu có chút say, được Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đưa về phòng.
“Uống nhiều như vậy.” Ôn Duyệt nhỏ giọng nói hai câu, đổ nước chuẩn bị lau mặt cho Chu Diệu.
Mới vừa lau xong chuẩn bị đem khăn lông cất đi thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo trở lại, ngã vào trên người anh. Chu Diệu tuy rằng bận rộn nhưng dáng người vẫn được quản lý rất tốt, cơ n.g.ự.c cơ bụng một cái cũng không thiếu.
Có lẽ là anh biết Ôn Duyệt thích, nắm tay của Ôn Duyệt luồn vào dưới vạt áo sơ mi của mình, đặt trên cơ bụng, cười hỏi: “Hình như em rất thích sờ chỗ này, cảm giác thế nào?”.
Mấy năm nay tuy rằng hai người vẫn luôn không làm tới bước cuối cùng, nhưng tất cả những cái khác đều đã làm qua. Cảm xúc ngượng ngùng chỉ tồn tại vài giây liền biến mất không thấy tăm hơi.
Ôn Duyệt sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, “…… Cũng tạm được.”
“Chỉ tạm được thôi à?” Chu Diệu rõ ràng không hài lòng với cách nói này, mày hơi hơi nhăn lại.
Anh buông tay Ôn Duyệt ra, đôi tay nhẹ nhàng dùng sức trực tiếp ôm cô lên, cúi xuống hôn cô. Nụ hôn này vừa mạnh mẽ, nồng nàn lại dịu dàng. Càng hôn anh càng ôm cô chặt hơn, tựa hồ muốn đem cô nhập vào thân thể.
Ôn Duyệt vẫn chưa biết cách hít thở, bị hôn đến tay chân nhũn ra, ý thức đều có chút mơ hồ..
Mơ mơ hồ hồ cảm giác được Chu Diệu rời đi trong chốc lát, ngay sau đó trước mắt tối lại, trong phòng đen nhánh một mảnh, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên chiếc giường đôi rộng lớn.
Chu Diệu lôi kéo tay của Ôn Duyệt đặt ở trước người, giọng nói khàn khàn: “Cúc áo, giúp anh cởi ra.”
Trong bóng đêm anh càng trở nên sâu sắc và hấp dẫn.
Ôn Duyệt nhẹ nhàng c.ắn môi dưới, ngón tay mảnh khảnh s.ờ s.oạng hướng lên trên.
……
Đêm còn rất dài.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.