Chu Giang Hải cau mày, ồm ồm mà đáp: “Ba chọc giận bà ấy làm gì?”
Chu Quang Tông: “Con thấy mẹ hình như rất tức giận…… Trong tay còn cầm d.a.o nhỏ???”
Chu Giang Hải nghe vậy trong lòng nhảy dựng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với gương mặt vặn vẹo đến dữ tợn của Lâm Phương, ánh mắt rơi xuống con d.a.o phay đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong tay bà ta, đôi mắt trừng lớn, lập tức buông cái cuốc trong tay quay đầu liền chạy.
Chu Quang Tông ngốc: “Ba?”
Lâm Phương thét chói tai: “Chu Giang Hải! Ông là tên khốn kiếp, có bản lĩnh làm ra chuyện trái lương tâm như vậy thì đừng chạy! Hôm nay bà đây trực tiếp liều mạng với ông!!!”
“Mẹ, mẹ! Xảy ra chuyện gì a.” Lâm Phương từ bên cạnh đi qua, Chu Quang Tông muốn đi lên ngăn lại, bị Lâm Phương dùng sức đẩy ra.
Hai mắt Lâm Phương đỏ ngầu, chỉ vào Chu Giang Hải cách đó không xa nói: “Tự đi hỏi ba con đi, hỏi xem ông ta đã làm ra chuyện tốt gì.!”
“Ba?” Chu Quang Tông quay đầu nhìn về phía Chu Giang Hải.
Chu Giang Hải mím chặt miệng đứng ở trên bờ ruộng không hé răng.
Lâm Phương khàn cả giọng: “Sao ông không nói? A? Sao không nói cho con trai biết ông đã làm gì? Chu Giang Hải, ông cũng đã hơn bốn mươi tuổi, sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy?”
Chu Quang Tông: “Ba! Rốt cuộc ba đã làm gì?”
Mặc kệ Lâm Phương có gào rống như thế nào, Chu Quang Tông hỏi cái gì, miệng Chu Giang Hải giống như dính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/1732859/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.