🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“…… Suốt ngày không làm việc gì đàng hoàng chỉ biết nhìn chằm chằm nhà người ta, lâu lâu lại đi gây chuyện, Lâm Phương, bà có thể đừng gây rắc rối được không? Hả? Lão tử vất vả làm việc ngoài ruộng, còn bà ở bên ngoài dùng sức gây rắc rối!?”

“Ông liền chỉ biết trách tôi, tôi làm những việc này là vì ai? Hả? Còn không phải là vì các người sao! Tôi là hưởng qua một ngày sống tốt hay chưa?”

“Trong nhà bạc đãi bà cái gì? Bà nói cho tôi, trong nhà bạc đãi bà cái gì?”

“……”

Ôn Duyệt tắm rửa xong đi ra, cách vách vẫn còn đang cãi nhau.

Cô cầm khăn lông chà lau mái tóc ướt dầm dề nhỏ nước, dựa vào cửa phòng bếp hướng cách vách nhìn xem.

Hôm nay cả ngày đều ở Phương gia, cô cũng không có thời gian gội đầu, chỉ có thể buổi tối trở về gội.

 

“Bọn họ muốn cãi nhau tới khi nào?” Tóc có hơi dài, Ôn Duyệt lau có hơi khó khăn, tự hỏi có nên cắt một ít không, cắt đến vị trí xương quai xanh.

Khăn lông trong tay đột nhiên bị rút ra, cô theo bản năng quay đầu, khăn lông đã đắp ở trên mặt cô, động tác nhẹ nhàng mà lau tóc. Giọng nói trầm thấp của Chu Diệu từ phía sau truyền đến, “Ai biết được, ồn ào quá hả?”

“Còn tốt.” Ôn Duyệt chậm rãi đánh cái ngáp, mang theo vài phần buồn ngủ, “ Bây giờ em rất buồn ngủ, chờ vào phòng đóng cửa lại ngã đầu là có thể ngủ, bọn họ có ồn ào cũng không ảnh hưởng đến em.”

Chu Diệu nhẹ nhàng nhướng mày: “Được rồi, vậy đi ngủ sớm một chút. Nếu là bọn họ ồn ào đến em ngủ không được, liền nói với anh, anh đi giải quyết.”

Anh vừa nói, vừa cẩn thận lại nghiêm túc mà lau tóc cho cô.

 

Lúc trước tóc của Ôn Duyệt cũng không đẹp, bởi vì thiếu dinh dưỡng nên đuôi tóc khô khốc ố vàng, chất tóc cũng không tốt lắm. Nhưng hiện tại, tóc cô trở nên vừa đen lại vừa mượt mà lại dày, sờ ở trên tay đặc biệt thoải mái, giống như đang sờ tơ lụa vậy.

Tầm mắt của Chu Diệu dời khỏi mái tóc, dịch đến khuôn mặt nhỏ trắng hồng tinh xảo của Ôn Duyệt. Không chỉ là mái tóc mà cả người của vợ anh càng ngày càng xinh đẹp.

Giống như là đột nhiên nẩy nở, làm người xem không dời mắt được, chẳng qua đường nét trên khuôn mặt vẫn còn vài phần non nớt.

“Nhất định có thể ngủ được.”

Cánh môi đỏ thắm mở ra khép lại, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng, ở giữa môi trên môi châu no đủ xinh đẹp, khi không cười khóe môi cũng sẽ nhếch lên…

Tốc độ lau tóc của Chu Diệu chậm lại, tầm mắt cứng đờ, vô cớ cảm thấy có chút khát nước, nuốt xuống nước miếng, hầu kết lăn lăn.

“Gần xong rồi.”

Nhận thấy động tác của Chu Diệu chậm lại, Ôn Duyệt giơ tay sờ sờ tóc, nước đã lau khô. Cô cầm lấy cây lược gỗ treo ở một bên nhẹ nhàng chải vuốt tóc, tầm mắt còn nhìn về phía nhà Chu Giang Hải và Lâm Phương, cũng không quay đầu lại.

“Anh đi tắm rửa đi, đi ngủ sớm một chút.” Ôn Duyệt cười ngâm ngâm mà nói.

Ánh mắt Chu Diệu run rẩy, thấp giọng đồng ý, vẫn là đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Cách vách đã từ cãi nhau chuyển thành đánh nhau, bùm bùm tiếng vang trộn lẫn tiếng khuyên can của Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ, lách cách lang cang nghe có chút kí.ch thí.ch.

Ôn Duyệt trong phút chốc luyến tiếc trở về ngủ, quay đầu định dọn ghế ra ngồi ở cửa xem một lát. Cô còn không biết Chu Diệu vẫn chưa rời đi, không chú ý trực tiếp đ.â.m đầu vào trong lòng n.g.ự.c anh, đụng vào lòng n.g.ự.c rắn chắc của anh.

“Ui.” Ôn Duyệt che lại cái trán, không khống chế được mà lui về sau nửa bước, lại bị Chu Diệu ôm lấy eo.

“Chu Diệu? Anh không đi tắm rửa sao?”

“Còn chưa đi.” Chu Diệu mím môi, “Đâm đau?”

Ôn Duyệt chớp chớp đôi mắt: “Không có, chính là dọa đến em, em còn tưởng rằng anh đã đi tắm rồi.”

“…… Bây giờ anh đi.” Ánh mắt Chu Diệu ở trên trán cô quét một vòng, thấy thật không có bị thương mới yên tâm, xoay người múc nước tắm rửa.

Ôn Duyệt nghiêng đầu nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của Chu Diệu hai giây, đuôi lông mày nhíu lại, cô cảm thấy Chu Diệu có hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói là kỳ quái chỗ nào……

Cô cũng không nghĩ nhiều, dọn ghế ngồi ở cạnh cửa phòng bếp.

Nghe Lâm Phương giống như bà điên rống to kêu to, có lẽ là hai vợ chồng đánh nhau rồi, hai người con trai ở bên cạnh can ngăn, phỏng chừng là vẫn luôn kéo Lâm Phương, dẫn tới bà ta vẫn luôn tê tâm liệt phế mà gào thét “đồ bất hiếu”, nói bà ta vì cái nhà này trả giá nhiều như vậy, kết quả là còn phải bị mọi người chỉ trích.

Ôn Duyệt nghe xong thở dài, không có tâm tình tiếp tục xem diễn nữa, đem ghế thả lại trước bếp, nhìn phía phòng tắm nhỏ nói: “Chu Diệu, em trở về ngủ đây ~”

Trong phòng tắm nhỏ không nghe thấy tiếng nước, cách vài giây, cô mới nghe thấy tiếng nói trầm thấp khàn khàn của Chu Diệu, có chút không rõ ràng mà đáp lại: “…… Ừm.”

……

Sáng sớm tinh mơ, bên ngoài liền truyền đến tiếng chửi bậy cùng khóc kêu.

Ôn Duyệt bị ép từ trong giấc ngủ tỉnh lại, dẩu miệng, tinh thần uể oải có chút bực bội. Một lát sau, hơi thanh tỉnh chút cô mới chậm rãi mà đứng dậy thay quần áo, mang giày vào đi đến mở cửa ra bên ngoài nhìn xem.

Trong sân đứng rất nhiều người, đều là người Lý gia. Đang cùng Lâm Phương tranh luận sôi nổi.

Ôn Duyệt mở cửa, hiện trường yên tĩnh hai giây.

Cô che miệng đánh cái ngáp, khóe mắt tràn ra một chút nước mắt, mơ hồ không rõ mà nói: “Các người tiếp tục, không cần phải quan tâm đến tôi.” Nói xong chậm rì rì mà xoay người đi vào phòng bếp.

Chu Diệu không có ở nhà, không biết là chưa rời giường hay là đã ra ngoài.

Ôn Duyệt tay cầm bàn chải ngồi xổm bên ngoài phòng bếp đánh răng, thuận tiện nghiêng đầu nhìn trò khôi hài trước mắt.

Người Lý gia: “Cô đánh mẹ tôi đến bệnh viện, tiền thuốc men khẳng định cô phải ra!”

Lâm Phương không cam lòng yếu thế: “Mẹ các người cũng đánh tôi, vậy các người có phải hay không cũng đến bồi thường tiền thuốc men cho tôi?”

“Cô có đến bệnh viện sao? Hả? Mẹ tôi đều đến bệnh viện! Người cũng đã 60 tuổi rồi, sao chịu được khổ! Cô là người đàn bà tàn nhẫn, nếu cô không trả tiền thuốc men, chúng ta liền đi Cục Công An tố cáo cô!”

“Các người đi đi! Các người có bản lĩnh liền đi đi! Làm công an đến bắt tôi đi, đem tôi giam lại! Dù sao tôi sống cũng không ý nghĩa gì, đi đi!”

Lâm Phương khàn cả giọng mà gào thét, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng điên cuồng, tinh thần đã chịu kí.ch thí.ch lớn, trực tiếp đem bọn người Lý gia dọa sợ.

“Tới đi! Tới bắt tôi! Bắn c.h.ế.t tôi đi!!” Trong sân chỉ còn lại tiếng gào rống của Lâm Phương, ánh mắt tràn đầy tiêu cực quét qua tất cả mọi người trong sân, bao gồm cả Ôn Duyệt đang ăn dưa bên cạnh: “Tôi nếu là c.h.ế.t thì tất cả các ngươi đều là hung thủ g.i.ế.c người! Các người đều sẽ không được c.h.ế.t tử tế!!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.