“…… Suốt ngày không làm việc gì đàng hoàng chỉ biết nhìn chằm chằm nhà người ta, lâu lâu lại đi gây chuyện, Lâm Phương, bà có thể đừng gây rắc rối được không? Hả? Lão tử vất vả làm việc ngoài ruộng, còn bà ở bên ngoài dùng sức gây rắc rối!?”
“Ông liền chỉ biết trách tôi, tôi làm những việc này là vì ai? Hả? Còn không phải là vì các người sao! Tôi là hưởng qua một ngày sống tốt hay chưa?”
“Trong nhà bạc đãi bà cái gì? Bà nói cho tôi, trong nhà bạc đãi bà cái gì?”
“……”
Ôn Duyệt tắm rửa xong đi ra, cách vách vẫn còn đang cãi nhau.
Cô cầm khăn lông chà lau mái tóc ướt dầm dề nhỏ nước, dựa vào cửa phòng bếp hướng cách vách nhìn xem.
Hôm nay cả ngày đều ở Phương gia, cô cũng không có thời gian gội đầu, chỉ có thể buổi tối trở về gội.
“Bọn họ muốn cãi nhau tới khi nào?” Tóc có hơi dài, Ôn Duyệt lau có hơi khó khăn, tự hỏi có nên cắt một ít không, cắt đến vị trí xương quai xanh.
Khăn lông trong tay đột nhiên bị rút ra, cô theo bản năng quay đầu, khăn lông đã đắp ở trên mặt cô, động tác nhẹ nhàng mà lau tóc. Giọng nói trầm thấp của Chu Diệu từ phía sau truyền đến, “Ai biết được, ồn ào quá hả?”
“Còn tốt.” Ôn Duyệt chậm rãi đánh cái ngáp, mang theo vài phần buồn ngủ, “ Bây giờ em rất buồn ngủ, chờ vào phòng đóng cửa lại ngã đầu là có thể ngủ, bọn họ có ồn ào cũng không ảnh hưởng đến em.”
Chu Diệu nhẹ nhàng nhướng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/1732882/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.