Ôn Duyệt nghĩ thầm trách không được, có vài chiếc ghế trong nhà thường xuyên có vấn đề, cũng không thấy Chu Diệu vứt đi, mỗi lần đều dùng cây búa gõ gõ hai cái.
“Tốt nha, vậy anh làm đi, cho em xem tay nghề của anh.” Ôn Duyệt cười khanh khách mà nói, thuận tiện đưa ra yêu cầu, “Em hy vọng anh có thể làm cho em cao hơn một chút, cao khoảng thế này, và tốt nhất là làm một chỗ để đặt chân, có thể thoải mái khi đặt chân……”
Chu Diệu dừng lại việc trong tay, nhìn về phía Ôn Duyệt, nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi nghe xong nhướng mi đồng ý: “Được, nhiều nhất là bốn năm ngày, bảo đảm sẽ làm xong cho em. Bố trí máy may xong rồi, em xem vị trí này được không?”
Ôn Duyệt đi tới thử một chút, gật đầu: “Được rồi.”
“Được, em ở nhà đợi, anh ra ngoài một chuyến.” Chu Diệu nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Duyệt, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, nhỏ giọng nói: “Sau núi có rừng tre, anh sẽ dùng cây tre làm ghế tre cho em, mùa hè ngồi mát mẻ lại thoải mái, được không?”
Ôn Duyệt nghi hoặc mà liếc anh: “Anh tự quyết định được rồi, chuyện này không cần nói với em.”
Chu Diệu cười: “Vậy không được, về sau anh làm cái gì đều sẽ nói với em một tiếng, đi vệ sinh cũng sẽ nói cho em.”
Ôn Duyệt: “?”
Trên mặt Ôn Duyệt hiện lên một chút tức giận, cắn răng hỏi: “Chu diệu, anh có bệnh phải không.” Cố ý hiểu sai ý tứ trong lời nói của cô lúc trước đúng không?
Chu Diệu cười càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/1732910/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.