Tần Thiên Dật đang vô cùng bực mình.
Phải, hắn rất bực mình.
Hắn tính nghỉ ngơi xong rồi sẽ ghé tới Thanh Bách lâu nổi tiếng của Ngọc Hồi thành ( Còn nổi tiếng về cái gì thì mọi người tự hiểu ^^) thì bị một tên đang ghét chắn đường lại.
Bạc Cẩn Du đứng chắn trước của Bích Tịch lâu, quét mắt tới nói:
- Đi đâu?
Tần Thiên Dật nhìn thấy y, lùi lại hai bước, trong đầu bất giác nhớ tới cảnh tượng tối hôm nào đó mà đỏ bừng cả mặt, lắp bắp nói:
- Bạc… Bạc sư huynh, đệ, đệ là đi dạo Ngọc Hồi thành! Nghe nói… nghe nói đang có hội họp gì ngoài phố đó.
Bạc Cẩn Du bỗng tỏ vẻ hứng thú, mặc dù cơ mặt của y không thay đổi nhiều lắm:
- Ồ, phải không?
- Thật! Tất nhiên là phải rồi! – Tần Thiền Dật vừa hốt hoảng vừa vòng qua người Bạc Cẩn Du bước ra ngoài.
Bạc Cẩn Du một mặt tỉnh bơ đi theo sau, Tần Thiên Dật hết hồn quay lại ấm ức nói:
- Bạc sư huynh, huynh đi theo ta làm cái gì?
Bạc Cẩn Du ngẩng đầu, hai mắt hơi sáng lên, môi khẽ nhếch:
- Du hội!
- Nhưng ta có đi du hội đâu! – Tần Thiên Dật phát cáu lên.
Bạc Cẩn Du nhướng mày một cái, vẻ mặt như muốn nói “ lúc nãy ngươi vừa nói đấy gì” khiến Tần Thiên Dật á khẩu.
Tại sao hắn lại không biết tên Bạc sư huynh tảng băng chìm này đáng ghét như vậy?! Nếu biết trước thì ngày đó hắn đã chẳng ăn no dửng mỡ đi trêu chọc y làm gì.
Bạc Cẩn Du
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-su-phu-cua-phao-hoi/1644867/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.